Cậu ta mời tôi ra ngoài: "Mau đến đi, có phú bà xinh đẹp mà lần trước cậu sống chết đòi xin thông tin liên lạc nhưng bị từ chối đó. Cô ấy là vợ của bạn tôi, lần này tôi gọi cô ấy tới, sao hả, trượng nghĩa chứ!"
Ở đầu bên kia cậu ta cứ ríu ra ríu rít nhưng tôi chỉ thấy cổ tê rần, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi giày cao gót đứng giữa vũng máu.
Tôi thừa nhận mình sợ chết, cho nên từ chối lời mời của thằng bạn.
Để tránh những tai nạn tiếp theo cho đến thời điểm xảy ra sự việc, em trai luôn ở cạnh tôi.
Tôi nằm nghe nó kể hết lần này đến lần khác tôi chết thế nào, cứ như nghe câu chuyện cổ tích, khó có thể tưởng tượng tất cả lại diễn ra với mình.
Thỉnh thoảng tôi nhìn vào di động, cảm thấy thời gian trôi qua chậm quá, chỉ sợ lại xảy ra biến cố.
Đêm nay yên bình lạ thường, nhìn kim đồng hồ ngừng ở mười giờ, thời điểm tử vong lần trước, tôi nín thở.
Nhưng mười phút sau, vẫn không có gì xảy ra.
Tôi thoát được đơn giản vậy sao? Suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng.
Em trai cũng kinh ngạc, nó nói đây là lần đầu thành công, sau đó ôm tôi khóc.
Tôi lấy hai chai rượu, chúng tôi nhậu một bữa đã đời.
Tôi uống nhiều, đầu óc choáng váng, nóng ran, tay