Thẩm Tế Nhật bất đắc dĩ nhìn Âu phục trên giường. Vừa nãy anh thực sự buồn ngủ lắm, nhưng mà bị mẹ đến náo động cho một tràng, nên giờ phiền muộn mất ngủ.
Mấy năm gần đây anh không có ý định kết hôn nhưng mẹ anh nào hiểu cho. Dù gì thì anh là con trưởng, lại quản lý việc làm ăn trong nhà, đã hai mươi tám tuổi còn chưa chịu kết hôn, bên ngoài loan truyền biết bao đồn đãi lung tung hoang đường.
Anh thừa biết có rất nhiều kẻ sau lưng mình chỉ trỏ bôi xấu. Vài lời khó nghe ngẫu nhiên cũng lọt vào tai anh. Tuy nhiên anh đã dẹp bỏ cái suy nghĩ vì bịt miệng người đời mà cưỡng ép mình lần nữa, đi làm chuyện bản thân chán ghét.
Anh là con cả của Thẩm gia, vừa sinh ra đã mang trên vai trọng trách kế thừa gia nghiệp, nghĩa vụ nối dõi tông đường. Bởi thế nên sau khi tốt nghiệp đại học, anh bị cha anh - ông Thẩm Chính Hoành gọi về yêu cầu tiếp quản việc buôn bán trong nhà ngay lập tức, thậm chí bị bức bách cải tên. Cho dù chẳng cam lòng, anh vẫn không hề hé răng phản kháng.
Sau đó thuận theo lẽ thường, Lý Tâm Đồng trở thành hôn thê của anh. Anh thử ép bản thân ở chung với vị tiểu thư trầm tĩnh hiền thục trang nhã kia, quan tâm che chở từng li từng tí cho cô ấy. Thế nhưng suốt quãng thời gian một năm sau đó, trong lòng anh chả xuất hiện dù chỉ chút xíu cảm giác động tâm. Hai người sống trọng nhau như khách, khách sáo lễ độ khuôn phép tựa như hai người xa lạ.
Mẹ dạy anh, cưới vợ chỉ cầu thục nữ, cái danh phu nhân thế gia chỉ cần nhu mì hiểu chuyện là được. Cưới về cũng chẳng cần phải xem phần tình ý của anh mặn nồng bao nhiêu, miễn là có tài cán thay anh quán xuyến vun vén nội trạch, có khả năng kéo dài hương hỏa cho Thẩm gia là vẹn toàn rồi.
Song anh là một người từng tiếp nhận giáo dục của thời đại mới. Mặc dù thua kém Nhị đệ Thẩm Quan Lan có cơ hội du học hiểu sâu biết rộng, trình độ nhận thức dẫu sao cũng là tốt nghiệp Học viện Thiếu niên Nam Kinh hẳn hoi. Mọi người đòi hỏi anh phải giống như thời kì phong kiến, nhắm mắt chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu lại phải gắn bó trọn đời trọn kiếp, gánh vác trách nhiệm cả đời đối với một người phụ nữ mà bản thân chả có cảm giác. Thành thật mà nói anh chẳng cách nào thực hiện nổi.
Thẩm Tế Nhật đặt bộ Âu phục đắt tiền qua một bên, trở về giường nằm.
Đêm nay anh buồn phiền thao thức. Ban đầu thì trằn trọc trở mình, tâm trí cứ nối mãi mạch suy ngẫm rằng đến bao giờ mới là dấu chấm hết cho chuỗi ngày này, sau lại không rõ vì cớ gì mà cảm thấy nơi ấy khó chịu. Anh duỗi tay xuống. Vật đã lâu chưa chạm vào kia hăng hái như muốn chống đối anh.
Đây là hiện tượng sinh lý khó tránh khỏi. Bình thường anh sẽ thả lỏng thư giãn rồi tự thỏa mãn. Tuy nhiên đêm nay trí nhớ của anh cứ chồng chất kỳ vọng tha thiết của mẹ đối với bản thân, cùng nỗi khổ ải nào có ai hiểu thấu cho anh suốt mấy năm qua. Tâm tư bị đè nén khiến anh gia tăng sức lực trên tay, nhiều lần tự tổn thương mình.
Anh xoa nắn gần nửa giờ chẳng giải quyết được gì, ngược lại ngày càng khổ sở, cuối cùng dứt khoát buông xuôi, mở mắt nằm đến hừng đông.
Tuy rằng người anh mệt mỏi rã rời, vẫn từ bỏ việc nằm cố, tính gọi Tùng Trúc vào hầu hạ rửa mặt. Kết quả là nhớ ra Tùng Trúc đang bên chỗ Du Thiên Lâm. Anh tự mình rời giường, nhịn bữa sáng, ngồi xe thẳng đến thương hội.
Trong hai tuần Du Thiên Lâm vắng nhà, thương hội tồn đọng rất nhiều công chuyện cần anh giải quyết. Anh dành nguyên một ngày ngồi lì ở đó. Nếu nhá nhem tối Tùng Trúc không tìm đến đây, mặt ủ mày ê báo với anh chuyện xảy ra hai ngày nay, thì anh sẽ chả rời bàn làm việc khắc nào.
"Vì sao không cho ngươi hầu hạ vậy?" Thẩm Tế Nhật buông bút máy, tựa lưng vào ghế. Anh bận rộn từ sáng đến giờ, giữa trưa tùy tiện bỏ bụng mấy thứ linh tinh, bây giờ chả những dạ dày cuộn trào, ngay cả đầu cũng đau âm ỷ.
"Tiểu nhân chẳng rõ ạ. Du trưởng ty cấm tiểu nhân đến gần ngài ấy, lại từ chối người hầu mới tới giúp đỡ. Tay phải ngài ấy bất tiện. Bất kể là ăn cơm mặc quần áo hay đi vệ sinh, ngài ấy đều khăng khăng tự làm. Hậu quả là vừa rồi trượt chân ngã trong phòng tắm, trán bị đập vào tường chảy máu. Tiểu nhân cảm thấy tiếp tục như vậy rất đáng ngại, nên muốn báo cho người thưa Đại thiếu gia." Tùng Trúc đeo vẻ mặt đau khổ báo.
"Hồng Dật và Vương Ngọc không ở cạnh đệ ấy à?" Thẩm Tế Nhật xoa huyệt thái dương, đầu của anh càng lúc càng đau. Mặc kệ là trong nhà hay ngoài ngõ, một đống chuyện chả có cái nào tha cho anh bớt lo.
"Dạ không ạ. Hai ngày nay Du trưởng ty tự nhốt mình trong phòng, lánh mặt người ngoài. Vừa nãy tiểu nhân xin ý kiến ngài ấy xem có nên gọi bác sĩ không. Ngài ấy bảo phiền phức, chỉ sai tiểu nhân mang băng vải và thuốc bột cầm máu để ngài ấy xoay sở ạ."
Thẩm Tế Nhật hít sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng đè xuống trận phiền não trong lòng. Anh lệnh Tùng Trúc chờ, trước tiên ra ngoài tìm Diệp Kì nhắc nhở ít sự vụ cần mau chóng xử lý, gọi điện thoại về nhà, báo tối nay sẽ về trễ, lúc này mới thu xếp tử tế đám văn kiện trên bàn, cùng Tùng Trúc rời đi.
Trên đường Tùng Trúc nhìn sắc mặt anh tái nhợt, nên hỏi anh có muốn lót dạ trước vài miếng không. Dạ dày quặn thắt đến mức sắp nôn ra, làm sao anh còn nuốt trôi được. Lúc xe đến nhà Du Thiên Lâm, bầu trời đã hoàn toàn sụp tối.