Ổ sơn phỉ ngang nhiên chiếm cứ ngọn núi ngay phía tây hiệu ăn. Du Thiên Lâm bảo Vương Ngọc quay về xe, đặt hành lí vào xách một thùng xăng theo, nối gót sát sau Tùng Trúc cùng leo lên núi.
Đi ước chừng một giờ, ba người họ sắp đến nơi. Tùng Trúc sớm thở hồng hộc không nhấc nổi bước chân, nhưng may mà cách phía trước không xa họ đã có thể nhìn được ánh đèn sau hàng rào.
Du Thiên Lâm ngó đồng hồ đã điểm mười giờ, vẫn nghe được âm thanh ồn ào vang vọng bên trong hàng rào. Tùng Trúc kể những kẻ đó mở tiệc rượu. Cậu ta nghe lén bọn chúng kháo nhau nhốt Đại thiếu gia trong căn lều cao phía đông. Về phần cụ thể là căn nào, cậu ta cũng không rõ.
Vài người họ bèn ẩn núp tại một chỗ bên ngoài sườn núi, từ xa xa theo dõi tình hình trong sơn trại.
Bố cục khu rào này không tính là phức tạp. Tại vạt đất bằng phẳng trên sườn núi, vài căn lều cao được dựng lên, khoảnh đất trống ở giữa dùng để bày tiệc rượu. Có chẳng ít kẻ đã nốc rượu, không bò ra bàn thì là nằm phơi trên đất ngáy ngủ, còn một vài tên tụ lại một chỗ hớp rượu vung quyền. Phụ trách phòng thủ đều ngồi chè chén, hoàn toàn không có một tí làm bộ cảnh giác.
Du Thiên Lâm dùng loại kính viễn vọng nhỏ dõi xem mấy căn lều cao. Mỗi căn đều sáng đèn, chỉ có hai căn lều khép kín, những cái khác đều mở toang. Tùng Trúc cho hay chúng chưa được thấy nữ nhân dịu dàng trong khu rào nhiều năm, chắc hẳn tên lão đại đó cực kì đói khát nên mới không kị nam nữ.
Trước khi lên núi, Du Thiên Lâm đã nghĩ biện pháp thông suốt. Ba người bọn họ quả thật không phải là đối thủ của đám dã nhân kia, chỉ có thể thừa dịp hỗn loạn cứu người ra, đợi quay lại Nghi Châu xong sẽ báo chính quyền ra tay tiêu diệt.
Vương Ngọc và Hồng Dật đều là người theo bên hắn nhiều năm, có năng lực hành động tuyệt đối không thể nghi ngờ. Hắn sai Vương Ngọc cầm xăng ra lều tranh dùng để nấu ăn tích trữ lương thực ở phía tây phóng hỏa. Ba người còn lại di chuyển dọc theo triền núi tới chân lều cao phụ cận. Đợi một lúc sau, ngọn lửa bùng lên, quả nhiên đám sơn phỉ ô hợp này lập tức loạn trận tuyến. Ngay cả canh phòng cũng chả có tâm cảnh giác, chạy đi chạy lại cứu hỏa. Mấy chân lều cao phút chốc không một bóng người.
Thứ Du Thiên Lâm chờ chính là thời khắc này. Hắn để cho Tùng Trúc ngốc nghếch núp chỗ này, dẫn theo Hồng Dật nhảy xuống. Hai người tựa như hai hồn ma quỷ dị phi cấp tốc tới mặt sau chân lều cao.
Mục tiêu của hắn là hai cánh cửa lều khép chặt. Hồng Dật và hắn mỗi người phụ trách một cánh. Du Thiên Lâm lùi vài bước trên thang lều sải chân đạp một cước liền khiến cửa trúc bị hất văng.
Tuy nhiên sau khi đá tung cửa, hắn không bắt gặp hình ảnh như dự tính. Chỉ có một người mặc hỉ phục đỏ rực, che khăn trùm đỏ ngã nhào trên giường.
Hắn quét mắt mọi góc, xác định không có người rồi trở tay đóng cửa, tiến đến gần giường định vén khăn trùm giúp người nọ. Kết quả là còn chưa đụng tới, đã chợt nghe người trên giường phát ra tiếng thở dốc đè nén.
Bàn tay Du Thiên Lâm chững lại, hắn hơi chau mày kiếm.
Thanh âm kia không trầm thấp giống giọng nam nhân bình thường, âm điệu hơi sai khác. Hắn cẩn thận mò mẫm đi qua một góc, lại nghe tiếng kêu lặp lại.
Bây giờ hắn khẳng định, âm thanh thật câu lòng người này là do người nọ thở gấp.
Hắn vén khăn trùm đầu qua bên, rốt cục thấy rõ khuôn mặt đối phương. Chỉ là liếc mắt một giây, hắn hoàn toàn lâm vào một tràng sững người.
Trí nhớ như cùng ồn ã náo động bên ngoài bị gió cuốn trôi về thời niên thiếu, trở về thành Nam Kinh giữa hạ năm ấy, quay lại trong đình nghỉ mát dưới chân một tòa gác chuông, tái hiện hồi ức về một người mặc đồng phục sinh viên màu tía, khuôn mặt vương vấn ý cười ôn nhu.
"Vân Thâm... ca?" Du Thiên Lâm vô thức thốt cái tên quá lâu không gọi kia ra thành tiếng. Người trên giường hoàn toàn không có một tẹo phản ứng, như trước nhắm mắt khó nhịn tiếng thở gấp gáp. Du Thiên Lâm xem kỹ, mới phát hiện mặt anh túa mồ hôi lạnh, hai tay bị trói quặt ra sau, thân mình mềm yếu chẳng sót lại phần khí lực nào.
"Vân Thâm ca! Tỉnh lại đi! Huynh làm sao vậy?" Du Thiên Lâm đỡ người nâng dậy, vừa mới ôm vào trong lòng, chợt nghe thấy cửa lại bị đá văng. Hồng Dật hùng hổ xông vào: "Chuồn mau! Bọn chúng đã phát hiện là có người phóng hỏa!"
Du Thiên Lâm lập tức vác người cõng trên lưng, cùng Hồng Dật nhảy xuống lều, chạy theo phương hướng rút lui.
Chẳng biết có phải họ gặp vận khí tốt hay không, ánh trăng vừa rồi còn sáng vằng vặc nay đã bị một đám mây đen che khuất, bốn phía mờ mịt đi rất nhiều. Mấy người họ vòng về địa điểm Tùng Trúc đợi, gặp Vương Ngọc đã trở lại trước đó, vì thế chạy không ngừng nghỉ xuống dưới chân núi.
Tùng Trúc cũng không rõ Thẩm Tế Nhật đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy anh ý thức hôn mê, lay gọi như thế nào vẫn bất tỉnh, thì nảy sinh sợ hãi lúng túng không biết làm sao cho phải.
Du Thiên Lâm cõng Thẩm Tế Nhật trên lưng chạy xuống một quãng. Hồng Dật đưa tay ý muốn giúp hắn, bị hắn bình thản lạnh mặt cự tuyệt.
Mái đầu Thẩm Tế Nhật không có sức lực nghiêng ngả trên vai hắn, hơi thở nóng hổi phả ở bên tai, hơn nữa có vật gì đó cấn phía sau, hắn đã lờ mờ đoán được tình huống gì phát sinh.
Đến lúc vào trong xe, Vương Ngọc khởi động xe mãi mà không có động tĩnh gì, xuống xe vòng ra sau kiểm tra mới phát hiện là thời tiết quá lạnh làm xe hỏng bộ hòa khí.
Du Thiên Lâm dõi mắt nhìn trước ngực, người ấy run rẩy ngày càng kịch liệt hơn, quyết đoán hạ lệnh: "Trước tiên về hiệu ăn Hòa Bình trú tạm một đêm. Đám sơn phỉ này chẳng biết rõ tình hình hiện tại, không dám tùy tiện xuống núi đuổi theo đâu."
Mọi người lại hì hục chạy về hướng hiệu ăn Hòa Bình. Trưởng quầy đánh mắt qua cửa sổ trông thấy họ quay về, trong lòng Du Thiên Lâm còn ôm một người mặc hỉ phục đỏ rực, nhất thời hiểu được họ đã gây chuyện gì, ngay cả cửa cũng không dám mở.
Hồng Dật không nói hai lời, nã một phát đạn vào cửa lớn sắp đến còn đóng, đá văng chặn cửa. Trưởng quầy khiếp hãi tới mức ngã trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Du Thiên Lâm phân công hai người bọn họ canh tại tầng trệt, bản thân ôm Thẩm Tế Nhật lên lầu hai. Đang lễ tết, mấy gian khách phòng lầu hai đều trống. Hắn trở về gian phòng nghỉ lúc nãy, khẽ đặt Thẩm Tế Nhật lên giường, lập tức ngăn cản Tùng Trúc đuổi kịp định hầu hạ, sai cậu ta mang một chậu nước lạnh vào.
Tùng Trúc lo lắng không yên tình trạng của Thẩm Tế Nhật, lại thắc mắc giữa ngày đông tháng giá Du Thiên Lâm bảo lấy nước lạnh làm chi. Du Thiên Lâm chẳng thèm quanh co giảng giải, trực tiếp gạt phắt cậu ta ra ngoài.
Cánh cửa đóng, bốn phía chìm trong yên lặng. Du Thiên Lâm nương ánh trăng ngoài ô cửa sổ nhìn lại. Hai cánh tay Thẩm Tế Nhật vẫn chịu trói sau người như trước, nên anh chỉ có thể nghiêng mình nằm, co lại khép chặt hai chân, khổ sở cọ xát trên chăn.
Du Thiên Lâm hít sâu một hơi, dẫu biết tình huống trước mắt khó mà giải quyết cũng chả còn quyền chọn lựa, trước tiên đi qua cởi bỏ dây trói cho anh.
Thẩm Tế Nhật bị bỏ cái loại thuốc này đã qua ba giờ, khiến ý thức hoàn toàn lâm vào mê loạn, căn bản không biết mình là ai, ở nơi nào. Hầu hết là hành động thuận theo bản năng.
Cánh tay anh tê mỏi vô vùng, cứ sờ soạng về nơi nóng ngứa. Nhưng anh đã kiệt sức. Váy áo bị lôi kéo vài lần mà không xộc xệch. Anh nôn nóng, cách làn váy xoa nhẹ vật ấy đang thức dậy.
Du Thiên Lâm hít hơi sâu, hấp tấp đè giữ tay anh: "Đừng động đậy, chờ đệ lau qua nước lạnh cho huynh là ổn mà."
Bị một sức lực mạnh mẽ níu giữ, Thẩm Tế Nhật đau đớn đến mức bật thành tiếng kêu. Cánh tay trái được băng bó sơ sài. Tay áo anh vừa rớt xuống, Du Thiên Lâm thấy ngay một vòng băng vải trắng quấn rất dày quanh phía trong cánh tay trái, mặt trên thấp thoáng vết máu rỉ.
Du Thiên Lâm vội vàng hỏi: "Huynh bị thương à?"
Thẩm Tế Nhật hoàn toàn không nghe được Du Thiên Lâm nói chuyện. Hơn nữa cánh tay đau xót mãnh liệt, chỗ đó trướng đau làm cho anh khó chịu. Anh vùng vẫy với ý niệm muốn thoát khỏi kiềm tỏa. Du Thiên Lâm không dám thô bạo. Váy áo bị anh giãy giụa lôi kéo xuống quá nửa đôi chân. Người gục lên thân hắn.
Thanh quản Thẩm Tế Nhật nghẹn ngào bật lên thanh âm, nhưng lần này không phải vì đau đớn.
Mang theo du͙ƈ vọиɠ dày đặc hơn, tiếng rêи ɾỉ tựa cung đàn phóng túng, giữa đêm đông tối mịt mùng đột nhiên trút xuống, không tốn viên đạn nào làm rối loạn nhịp tim đập như trống dồn của Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm ngập ngừng.
Đều là đàn ông, hắn biết Thẩm Tế Nhật đang ở cái tình trạng gì, cũng hiểu chịu tội như vậy rất khổ sở. Nhưng chốn thâm sơn cùng cốc này, hắn bói đâu ra phụ nữ để Thẩm Tế Nhật phát tiết?
Ngay tại thời điểm Du Thiên Lâm không biết làm gì là chính đạo, Tùng Trúc bưng nước tới. Hắn buông Thẩm Tế Nhật ra, vừa mở cửa chợt nghe tiếng kêu to thất thanh truyền đến từ phía sau. Hắn quay đầu, đập vào là cảnh tượng khiến mắt hắn tức khắc trợn tròn.
Váy áo vừa rồi ngọ nguậy thế nào cũng không kéo nổi lại có thể bị Thẩm Tế Nhật gỡ tuột xuống dưới. Cặp chân thon dài được ánh trăng từ bên ngoài soi rọi, trắng nõn nà như tuyết. Vật gì đó nhếch lên giữa hai chân quả thực thiêu đốt tầm nhìn của Du Thiên Lâm.
Tùng Trúc hầu hạ kề bên Thẩm Tế Nhật nhiều năm, không phải chưa từng thấy thân thể Đại thiếu gia nhà mình. Thế nhưng chuyện Thẩm Tế Nhật làm kế tiếp quậy tâm trí cậu ta chấn kinh rồi, đễnh đãng buông tay chậu rửa mặt liền rơi xuống đất. Nước nôi tung tóe giội ướt quần cậu ta với Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm phản ứng tức thì, lôi Tùng Trúc đẩy ra ngay và luôn, kệ xác Tùng Trúc gõ cửa thế nào cũng không mở.
Hắn vất vả trở lại cạnh giường, ánh mắt phức tạp xem xét người nằm.
Phong cảnh giữa hai chân Thẩm Tế Nhật bại lộ không sót một cái gì. Vật kia ướt sũng trơn trượt trong lòng bàn tay anh. Cho dù chỉ có ánh trăng mờ ảo cũng nhận ra được nó đã căng phồng, hẳn là nhẫn nhịn từ rất lâu.
Thần sắc Thẩm Tế Nhật càng thêm thống khổ so với vừa rồi. Anh kích động bao phủ xoa nắn, sau một hồi dằn vặt chưa có biện pháp phát tiết, động tác trở nên rời rạc.
Du Thiên Lâm ở bên dõi theo chốc lát, thấy quả thực anh không làm nổi, đành ngồi xuống, nắm cái tay làm càn ấy, giúp anh xoay chuyển.
Hơn hẳn anh đầu óc tỉnh tỉnh mê mê, động tác của Du Thiên Lâm rất có tiết tấu. Lực vuốt nặng nhẹ vừa vặn. Giữa lúc xoa nắn đôi khi hắn nắm nhẹ mơn trớn mang xúc cảm khoan khoái lan truyền đến bộ phận khó nói kia. Anh nhanh chóng duỗi thẳng chân, bấu víu đôi bàn tay vào chăn đệm dưới thân, lay động thắt lưng phối hợp với sự đụng chạm của Du Thiên Lâm, muốn nếm trải càng nhiều kɦoáı ƈảʍ.
Du Thiên Lâm chăm chú ngắm nhìn, cảm nhận được biến hóa không chút giấu diếm trên gương mặt anh. Du͙ƈ vọиɠ này chồng lên mộng mơ năm ấy in hằn trong trí nhớ, giống như so một vệt mây trắng hiền hòa vô tranh với thanh niên đang hiển hiện trước mắt vậy, thật tương phản.
Hắn không biết vì lí do gì mà Thẩm Vân Thâm biến thành Thẩm Tế Nhật. Nhưng gương mặt này chẳng theo năm tháng chảy trôi mà đổi thay, ngược lại rút bớt đi vẻ ngây ngô và khí khái năm ấy, thêm nét yêu mị và sắc xảo mà hắn chưa từng bắt gặp.
Hắn biết dùng từ ngữ như vậy hình dung một người con trai là không phù hợp. Nhưng thời khắc này người ấy nằm ở trên giường. Đường nét ngũ quan thanh tú quả thật nhờ một bộ hỉ phục tân nương đó mà mềm mại đáng yêu lên không ít, lại được làm dịu đi bằng hơi thở tìиɦ ɖu͙ƈ...
Tốc độ hô hấp của Du