Trong một tửu lầu cách nhà trọ của nữ thần y và Tôn Hứa Khải không bao xa, cũng nằm trong chợ Hắc Mộc Na, Triệu Phật Tiêu, Ngụy Tượng Xu và Chu Xương Tô đứng bên lan can nhìn xuống khu chợ đông. Triệu Phật Tiêu cười nói:
- Kịch hay sắp mở màn, những con cá to sắp chui vào rọ rồi, khà khà, khà khà khà!
Ngụy Tượng Xu nói:
- Cá nhỏ thôi, chúng ta cần chờ thêm năm mươi khẩu pháo nữa mới tóm gọn những con cá lớn, tới chừng đó sẽ một mẻ lưới bắt hết bọn chúng.
Chu Xương Tô nhìn thấy bốn bề đều là người mình, nói:
- Không cần Nhạc tướng quân đem năm mươi khẩu pháo tới đây, “hắn” nói sẽ tìm cách đầu độc đám đương gia. Nhất là tên nhị đương gia họ Tần kia, diệt được tên nòng cốt đó là diệt được mối họa của Thanh triều.
Ngụy Tượng Xu nói:
- Phen này Thiên Địa hội đem toàn lực dồn về đồn Bạch Nhật, chúng không ngờ sẽ lọt vào cái bẫy này. Nhưng chuyện hạ độc, “hắn” nói chúng ta không được nói cho Định Viễn đại tướng quân biết. Nhưng thiết nghĩ, Định Viễn đại tướng quân biết cũng chẳng sao, ngộ nhỡ tam mệnh đại thần cản trở Nhạc tướng quân không để Nhạc tướng quân đem quân hỏa thương và đại pháo tới khai chiến Tây Vực, hạ độc là cách duy nhất để bảo toàn đại cuộc.
Chu Xương Tô gật đầu phụ họa Triệu Phật Tiêu:
- Đúng là từ khi Định Viễn đại tướng quân đại trình xin thêm quân hỏa thương và đại pháo tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh. Cho nên hạ độc chính là cách duy nhất nếu Tam mệnh đại thần không cho tiếp viện, chỉ cần mấy tên thủ lĩnh trúng độc, dù bên Thiên Địa hội đã vận đủ chiến mã cũng không có người chỉ huy phát hiệu lệnh.
- Ừ - Ngụy Tượng Xu gật đầu – Nhưng nếu nhỡ bọn chúng kêu gọi được Tây Vực thất tộc đến giúp đỡ, thì chúng ta hơi khó xử.
Triệu Phật Tiêu gật đầu:
- Mấy năm gần đây, thất tộc có biểu hiện muốn chống đối triều đình nhà Thanh. Năm ngoái ở Hồi Cương còn xảy ra chuyện thất tộc cướp cống phẩm của người Ba Lan tiến cống cho tiên đế làm tổn hại thiên uy đại Thanh. Chúng ta phải tìm ra cách không để thất tộc tiếp tục lộng hành như vậy, vì cứ đà này tiếp diễn, còn có