Trời ửng sắc chiều, áng mây từ trên trời ửng ánh hồng. Bóng vạn vật bị mặt trời nghiêng xô cho ngã dài ra đất. Lâm Tố Đình theo quán tính đi lang thang bên ngoài trại lính, hai tay nàng cầm hai thẩu rượu. Nàng đi một hồi thấy Tàu Chánh Khê đang đứng gác trên một đồi cát, dưới chân đồi là một toán lính do chàng đào tạo. Lâm Tố Đình lại gần Tàu Chánh Khê, nói:
- Ngũ ca, huynh ngồi xuống uống với muội một chút được không? Đây là rượu muội tự cất đó nha, muội ủ chúng trong lều của muội đã hơn ba năm rồi, không ai biết được, hôm nay thật vui, lâu lắm rồi trong hội chúng ta mới có một ngày vui như hôm nay.
Nàng nói xong buông mình ngồi bệt trên đất, đặt một thẩu rượu xuống và kéo cánh tay Tàu Chánh Khê ngồi xuống bên nàng. Tàu Chánh Khê nhìn thẩu rượu thấy có sơn chữ “hỉ,” biết rượu này do nàng tự cất để dành cho đêm tân hôn của nàng.
Lâm Tố Đình đưa thẩu rượu cho Tàu Chánh Khê, nói:
- Nữ thần y là một cô gái hoàn mỹ nhất ở trên thế gian này, chỉ có muội ấy mới xứng đôi với thiếu đà chủ. Muội thật tình chúc phúc cho hai người họ.
Tàu Chánh Khê không nói, lấy tay lau vụn bánh còn dính trên bờ môi đỏ mọng của Lâm Tố Đình. Chàng đang làm nhiệm vụ canh phòng nên không muốn uống rượu trong lúc này, tuy nhiên cũng khẽ gật đầu, cầm lấy thẩu rượu nàng đưa chàng mà không đưa lên miệng, chỉ nắm hờ thẩu rượu.
Lâm Tố Đình ngồi uống rượu một mình, hớp từng ngụm lớn, nói:
- Ngũ ca, huynh thấy bang hội chúng ta chọi thẳng với quân Chính Bạch kỳ, kết quả thắng được mấy phần?
Tàu Chánh Khê đặt thẩu rượu xuống mặt cát, nói:
- Bây giờ chúng ta lo lắng cũng vô dụng, cứ tới đâu thì tính tới đó đi.
- Ừ!
Hai người im lặng ngồi bên nhau.
Một lúc sau Lâm Tố Đình đã uống xong thẩu rượu của nàng, ném cho cái thẩu có sơn chữ “hỉ” văng xuống đồi.
- Muội đây không tin Tế Độ có thể làm mưa làm gió ở đồn Bạch Nhật!