Lạc Thiết Môn đang cùng một toán quân đứng bên ngoài cổng Đông đồn Bạch Nhật, tuyết bám đầy trên nón và áo khoác của họ. Chợt, họ nghe tiếng hai cánh cửa Đông vang lên cọt kẹt rồi mở ra. Cao Lí Vệ xách một cái giỏ đựng bình trà và mấy cái chén lại gần Lạc Thiết Môn. Cao Lí Vệ vừa rót trà ra chén cho Lạc Thiết Môn vừa nói Nhất Đình Phong hỏi thăm tình hình hướng Đông ra sao?
Lạc Thiết Môn nâng chén trà lên uống một ngụm, khà một tiếng rồi đáp:
- Ngoài tuyết rơi ngập lối đi vẫn chưa thấy động tĩnh.
Cao Lí Vệ đưa mắt nhìn ra xa.
Lạc Thiết Môn nói xong định nâng chén trà lên uống tiếp thì Cao Lí Vệ kêu lên:
- Lạc đại hiệp, ai như là tam đương gia!
Nói xong liền ném cái giỏ xuống đất phóng đi như bay.
Tôn Hứa Khải không đi nổi nữa, buông mình phịch xuống đất.
Lạc Thiết Môn nhanh chân hơn Cao Lí Vệ nên tới bên Tôn Hứa Khải trước.
Lạc Thiết Môn nắm lấy cánh tay trái của Tôn Hứa Khải, quàng qua vai chàng, cõng Tôn Hứa Khải trên lưng. Cao Lí Vệ đến, cặp mắt như lồi ra khi nhìn thấy mình mẩy Tôn Hứa Khải đầy máu, cánh tay phải đã bị chặt đứt. Máu trong huyết quản Cao Lí Vệ sôi lên.
- Tam đương gia - Cao Lí Vệ hỏi - Ai đả thương ngài ra nông nổi này?
Tôn Hứa Khải chụp