Tàu Chánh Khê, người đội trưởng đội sáu và người đội trưởng đội bảy đem nhân mã bang hội tới vùng sình lầy phía Tây thành Trạch Nhĩ Khương, ẩn náu phía sau mấy bức tường thành đổ.
Lúc trước, thành Trạch Nhĩ Khương do người Mông Cổ xây dựng mà thành, dài gần mười dặm, người Mông Cổ dùng để ngăn chặn thế lực bành trướng của vua Nga. Sau này bị thế lực của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đánh tan và đập bể, chỉ còn lại một vài đoạn của trường thành là còn nguyên vẹn.
Tàu Chánh Khê cùng người đội trưởng đội sáu và người đội trưởng đội bảy mai phục ở đó không lâu thì thấy đàng xa xa, vó ngựa bay mù mịt, quân đội thiếc giáp tranh nhau mà truy đuổi Tần Thiên Nhân, Kha tộc trưởng, Ô tộc trưởng và dũng sĩ người Hồi điên cuồng trong vùng đại mạc. Nguỵ Tượng Xu cho ngựa chạy sau đoàn quân thiếc giáp, một toán kỵ binh chạy sau Ngụy Tượng Xu.
Tần Thiên Nhân dẫn đầu đoàn người Hồi chạy được mười mấy dặm, thì phần đông số ngựa của người Hồi bị đuối sức lùi lại phía sau. Những chiến sĩ người Hồi đó cố gắng chống trả quân Ngụy Tượng Xu nhưng chỉ nháy mắt là bị quân thiếc giáp giết chết. Rốt cuộc chỉ còn lại Tần Thiên Nhân, hai vị tộc trưởng và một trăm chiến sĩ người Hồi là còn sống.
Một kỵ binh của Ngụy Tượng Xu cho ngựa chạy lên, song song với ngựa của Ngụy Tượng Xu, nói:
- Tướng quân nhìn xem, Tần Thiên Nhân chẳng còn bao nhiêu tinh binh!
Tiếng đó như trợ thêm sức lực cho đoàn quân thiếc giáp, lại càng cố gắng đuổi theo.
Đuổi được năm sáu dặm nữa thì đội ngũ của Tần Thiên Nhân càng lúc càng tán loạn. Nhưng Ngụy Tượng Xu bảo quân Thanh không lo đuổi theo hai tộc trưởng và chiến sĩ Hồi giáo, chỉ nhắm vào Tần Thiên Nhân truy bắt. Quân Thanh tuân lệnh. Ngụy Tượng Xu nắm chắc phần thắng trong tay, giục ngựa chạy nhanh hơn, con ngựa tăng tốc, xông đi như gió. Thân binh của Ngụy Tượng Xu cũng thúc ngựa chạy lên trước, thêm hai thân binh nữa bám theo hộ vệ hai bên tả hữu Ngụy Tượng Xu.
Tần Thiên Nhân đang ngồi trên yên ngựa bỗng từ từ đứng lên. Tần Thiên Nhân nắm chặt dây cương, nhảy phóc lên trên yên ngựa đứng trên yên cương, như đang chuẩn bị nhảy ngựa.
Nguỵ Tượng Xu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Tần Thiên Nhân triển khai khinh công bay đi mất rồi.
Nguỵ Tượng Xu giật nảy mình, biết có chuyện chẳng lành, quả nhiên đại quân thiếc giáp đang chạy phía trước đột nhiên biến đi một mớ, tiếng la tiếng hét om sòm vang lên. Tên kỵ binh chạy phía trước Ngụy Tượng Xu kịp thời dừng cương, xua ngựa quay đầu trở về nói với Nguỵ Tượng Xu:
- Tướng quân, không xong! Phía trước là một bãi lầy!
Nguỵ Tượng Xu lật đật kéo mạnh dây cương thắng ngựa lại, kinh hãi nhìn cả ngàn kỵ mã thiếc giáp của mình lăn lộn trong sình lầy, từ từ lún xuống mặt đất nhão nhoẹt.
Thì ra trong đại mạc có những dòng sông không thể tìm ra biển cả, tụ lại mà hình thành những cái hố, rồi dần dần khô cạn đi trở thành sình lầy. Khu đầm lầy lớn này chu vi khoảng mười mấy dặm, bùn sình sâu hơn mười trượng, chỉ có loài bò sát sinh sống chứ người và dã thú không đến được. Bây giờ tuyết đã rơi lấp lên, trên mặt đầm lầy hoàn toàn không có dấu vết gì.
Tần