Dẫu biết rằng sắp xa trần thế
Trái tim ta vững vẹn lời thề
Kiếp này chẳng nghĩa phu thê
Lai sinh hẹn gặp qua nơi tuyền đài
Lâm Tố Đình ôm mặt khóc, không kể tiếp nữa. Trong miếu không có gương, Tần Thiên Nhân không thể kiểm tra huyệt dương minh của mình, chàng lật lòng bàn tay phải lên, đúng là vạch giống như vết dao cứa vào da nằm trên khớp cánh tay cách lòng bàn tay chàng khoảng một phân đã biến mất.
Tần Thiên Nhân buông thõng tay chàng xuống hông, chẳng còn sức lực cúi xuống nhặt chiếc áo lên. Chàng đã làm thế với cô gái này thật sao? Chàng đã ghen tức với Tế Độ, trong cơn mơ hồ, đòi hỏi nàng ấy phải động phòng với mình vì tưởng nhầm nàng ấy là thê tử của mình thật ư? Chàng cố nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi chàng ngất xỉu trên Huyết Sơn nhưng chàng không nhớ được gì hết!
Lâm Tố Đình ngồi khóc, chờ đợi Tần Thiên Nhân lên tiếng nhưng chàng đứng sau nàng câm lặng. Lâm Tố Đình chờ khoảng năm phút, bỏ tay ra khỏi mặt, rút con dao trong tay áo nàng vung lên.
Lâm Tố Đình ngửa cổ nhìn trần, ngay lúc mũi dao sắp chạm vào vùng da trắng nõn nà trên cổ nàng Tần Thiên Nhân chụp lấy lưỡi dao.
Lâm Tố Đình cứ ngỡ chàng sẽ chụp cổ tay nàng, ngăn nàng lại, nào ngờ, nàng giật mình ngẩng đầu lên nói:
- Mau buông ra! Bằng không huynh sẽ mất năm ngón tay!
Trong khoảnh khắc này Tần Thiên Nhân đau lòng không tả được, nên chàng không còn cảm giác đau đớn ở ngoài da nữa. Mồ hôi lạnh túa ra khắp đầu, ướt đẫm, chảy xuống sống lưng chàng, như thể có một con côn trùng đang bò trên lưng, những cái chân đầy gai nhọn đâm vào da thịt mang tới cho chàng cảm giác đau nhói.
Lâm Tố Đình thấy sắc mặt Tần Thiên Nhân tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng và thê lương. Nàng biết chàng cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng trên hết là cảm giác có lỗi với nữ thần y. Chàng đã từng nói với nàng rằng chàng và nữ thần y vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ chơi với nhau rất thân. Hồi bé đi đâu hai người cũng có nhau. Hồi ấy trẻ con, nên có cảm mến nhau thì cũng chỉ thể hiện bằng sự quan tâm như có đồ ăn thức uống là để dành cho nhau ngay.
Hai người cứ thế lớn lên cùng với tuổi thơ ngọt ngào không thể nào quên được. Tới khi chàng bước vào ngưỡng mười bốn tuổi thì đã mạnh dạn viết một bức thư tỏ tình. Và cũng từ đó trở đi, chàng và nữ thần y đã dành tình cảm thực sự cho đối phương, yêu nhau bấy lâu, hai người rất ít khi xảy ra cãi vã, xung đột.
Chàng đã hứa cả đời chỉ thương yêu một mình nữ thần y. Nên Lâm Tố Đình biết chàng cảm thấy hận bản thân chàng, vì chàng đã phản bội lại lời hứa và mối chân tình của nữ thần y rồi!
Bên ngoài mưa đã ngưng rơi. Tần Thiên Nhân siết chặt lưỡi dao, máu từ trong lòng bàn tay chàng không ngừng chảy ra, nói:
- Muội đừng tự sát, người phải tự sát chính là huynh. Huynh là phường vô lại. Huynh đã cưỡng bức muội, huynh không biết tại sao huynh lại làm thế, huynh không nhớ được gì cả. Huynh không đáng để được tha thứ cũng không dám mong muội tha thứ nhưng huynh thật tình xin lỗi muội, muội đừng tự sát.
Lâm Tố Đình gật đầu:
- Muội hứa sẽ không làm hại bản thân. Huynh cũng buông lưỡi dao đi, muội không muốn huynh chết. Có lẽ do độc tính của thuốc giải đã khiến huynh nảy sinh ảo giác nên mới có hành vi hưng phấn như thế, muội yêu huynh nên muội tha lỗi cho huynh.
Tần Thiên Nhân nghe xa xa có tiếng vó ngựa vọng đến, tay chàng lỏng ra. Lâm Tố Đình chỉ một mực để tâm đến người đàn ông trước mặt nàng, một mực tính toán sẽ nói những lời gì tiếp theo để chàng trở thành của mình nên không nghe thấy gì. Nàng gỡ mấy ngón tay chàng ra khỏi lưỡi dao, ném con dao trên đất, kéo cổ tay chàng ngồi xuống đối diện nàng rồi lấy một lọ thuốc nàng luôn cất trong tay áo ra, trong đó có Hắc Bạch Đĩnh, Đại Hoàng và Tướng Quân Đơn. Lâm Tố Đình rắc thứ bột mịn và trắng vào lòng bàn tay Tần Thiên Nhân, sau đó tiện tay xé tà áo nàng quấn quanh vết thương.
Lâm Tố Đình băng bó xong, nâng đôi mắt sưng húp vì đã khóc nhiều lên, nhìn Tần Thiên Nhân.
- Huynh… - Lâm Tố Đình ấp úng nói, giọng nhỏ rí – Sẽ chịu trách nhiệm cho việc đã làm chứ?
Tần Thiên Nhân gật đầu. Lâm Tố Đình mở cờ trong bụng, lại nói:
- Nhưng mà, muội phải làm sao đối diện nữ thần y? Muội cảm giác mình như một tội đồ, có lỗi với muội ấy.
Tần Thiên Nhân nói:
- Đại muội, muội không phải tội đồ. Người có lỗi chính là huynh.
Lâm Tố Đình nói:
- Đã đến lúc này huynh còn gọi muội thế sao? Thiên Nhân, huynh gọi tên muội đi, hai đứa chúng mình đã là phu thê với nhau rồi!
Tần Thiên Nhân quay đầu nhìn con huyết mã, thấy dáng vẻ của nó vô cùng mệt mỏi.
- Tố Đình - Tần Thiên Nhân gọi.
Lâm Tố Đình nhào vào lòng Tần Thiên Nhân. Ôi, nửa thân trên của chàng vẫn để trần, nàng áp má vào bờ ngực lực lưỡng, một tay vuốt ve lên xuống những múi bụng săn chắc. Nàng ngẩng đầu, hôn lên cổ, cằm chàng. Tần Thiên Nhân không quay mặt lại, vẫn nhìn con huyết mã, nên Lâm Tố Đình chỉ có thể hôn khóe miệng chàng.
- Muội sẽ làm một người vợ tốt, chăm sóc huynh chu đáo – Lâm Tố Đình dời môi nàng lên tai Tần Thiên Nhân, nói bằng giọng tha thiết – Muội sẽ sinh cho huynh những đứa con ngoan. Huynh muốn mấy đứa con?
Trong lòng Tần Thiên Nhân nghĩ số phận thật biết trêu đùa, người chàng yêu thì đã biệt tăm, người chàng không yêu lại muốn sinh con cho chàng. Chàng không trả lời, chỉ quay mặt lại và gật đầu.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Tần Thiên Nhân lấy áo của chàng khoác lên vai Lâm Tố Đình, nói rõ và to:
- Chúng ta hãy rời khỏi đây, đi Giang Tô, chủ nhân Phong Võ môn có giao tình với huynh. Chúng ta sẽ trú ngụ ở đó, rồi tìm Thiên Văn sau. Không nên đi Đồng Sơn trong lúc này. Tố Đình, hứa với huynh, muội nhất định phải tiếp tục sống?
Lâm Tố Đình nghe Tần Thiên Nhân căn dặn, gật đầu:
- Muội đã nói muội tha lỗi cho huynh rồi.
Tần Thiên Nhân nói lớn:
- Tố Đình, biết không? Lúc đầu huynh chỉ