Cửu Dương dẫn đầu đoàn người đi được một canh giờ, các cống sinh bước càng lúc càng chậm, vài người tụt hẳn phía sau. Cửu Dương bèn dừng lại, bảo mọi người nghỉ chân.
Mọi người ngồi dưới hàng tuyết tùng. Sự im lặng tạo nên bầu không khí ảm đạm. Lại nữa, những tàn tuyết tùng ủ rũ và nhiệt độ lạnh lẽo làm cho khung cảnh u ám. Một vài cống sinh bất giác rùng mình ghê tởm, ngỡ như đang lạc vào thế giới âm phủ.
Nửa khắc sau mọi người tiếp tục khởi trình, được một dặm, mặt đường không còn trơn tuột khó đi nữa, hai bên lề có những tảng đá to nhô lên, các cống sinh vịn vào tảng đá bước đi, mặt đường đá cũng lởm chởm giúp họ bám chân khá dễ dàng.
Cửu Dương đi thêm nửa dặm, con đường chia thành ba ngả. Chàng chọn ngả bên trái, một lúc thì thấy hài cốt của một người và một con lạc đà ở ven đường.
Phía trước có ba ngả rẽ nữa, Cửu Dương lại rẽ trái theo hướng Tây.
Nghị Chánh và Hiểu Lạc ở cuối đoàn người, hai người nhìn mấy ngả đường phía trước có thứ gì đó màu trắng, khi đến ngả ba thì thấy hóa ra một đống xương người.
Nghị Chánh nói:
- Đường sang bên kia núi phức tạp, chẳng trách người cưỡi lạc đà đã lạc đường.
Chàng chỉ hai bộ xương, nói thêm:
- Hai người này đi được tới đây, nhưng rốt cuộc cũng tìm không ra cây cầu nên bỏ xác lại đây.
Hiểu Lạc nói:
- Hướng Tây có bốn bộ hài cốt, không biết những con đường kia còn ghê rợn đến thế nào nữa?
Nghị Chánh nói:
- Những con đường kia chỉ đưa người ta đi lòng vòng, rồi trở về chỗ cũ, hồi ở Giang Nam, có người nói trên Đồng Sơn có một con quỷ ăn thịt người. Nhưng thật ra