Tàu Chánh Khê kể lại hôm chàng đang ở tiệm thuốc bắc Khải Nguyên, một phân đà cơ mật của bang hội ở Túc Thiên.
Bấy giờ, Tàu Chánh Khê đang trò chuyện với Trần Tử Sang trong sân phơi thuốc. Họ Trần là người lãnh đạo phân đà Túc Thiên, y cũng chính là đại đệ tử của Phàm chưởng môn Thái Cực Môn ở Túc Thiên. Trần Tử Sang tuổi tác tứ tuần, thân lùn chân ngắn nhưng chạy cực nhanh, nghe nói khi y thi triển khinh công chạy đi trông như một quả cầu thịt lăn tròn trên mặt đất. Trần Tử Sang có khuôn mặt tròn, lông mày đậm và mượt, ấn đường vừa phải. Mắt không to cũng không nhỏ, tương xứng có hai mí. Đầu mũi và hai bên cánh mũi tạo thành hình tròn. Môi trên dày hơn môi dưới một chút.
Sau khi Trần Tử Sang nghe Tàu Chánh Khê bảo cần thêm binh mã thì gấp rút triệu tập những thành viên trong hội ở Túc Thiên bảo họ đến tập trung ở đồn Bạch Nhật. Xong chuyện, Tàu Chánh Khê làm theo lời đã định, ngồi ở tiệm thuốc chờ Tần Thiên Nhân đến, rồi cả hai mới cùng về Hàng Châu. Quá trưa mà Tần Thiên Nhân còn chưa tới, Tàu Chánh Khê bồn chồn trong bụng lắm, đứng ngồi chẳng yên, chợt nghe gia đinh của Trần Tử Sang vào bẩm báo nói có tám người tự xưng là người của phân đà Thái hồ trấn Tô Châu đến tìm gặp.
Người chỉ huy phân đà Thái hồ là Vạn Văn Thông, năm nay khoảng chừng năm mươi lăm tuổi, y là trang chủ của Lôi Phong Bảo, một tòa đại trang hoành tráng nhất xứ cách đây chỉ chừng hai ba dặm. Tàu Chánh Khê với Vạn lão anh hùng tuy chưa từng gặp mặt nhưng Cửu Nạn và họ Vạn từ lâu đã có giao tình. Tàu Chánh Khê đã từng nghe Cửu Nạn nói Vạn Văn Thông gan dạ hơn người, đáng mặt nam tử hán đại trượng phu, cứng rắn như sắt thép.
Vạn Văn Thông có tướng mạo hình chim tước, thân mình vừa phải, khuôn mặt nhỏ, tai sắc xanh pha trắng, đi thì nhanh nhẹn mà thân rất thẳng, nói năng khoan dung khiến người nghe vui tai, ấm dạ.
Tàu Chánh Khê cùng Trần Tử Sang ra gặp nhóm người tự xưng người của Vạn Văn Thông, một người ra dáng thủ lĩnh nhất trong nhóm đó lại gần cúi đầu hạ bái:
- Thật là phiền Tàu ngũ gia phải đích thân đến đây, lão trang chủ của chúng tôi cũng có hay tin bang hội cần viện binh nên đã bảo những thành viên ở Thái hồ đến đồn Bạch Nhật rồi. Hay là ngũ gia tạm thời đến Lôi Phong Bảo nghỉ sức dưỡng thương một hôm hẳn lên đường, lão trang chủ sẽ thay ngũ gia cho người đi thông báo đến các bằng hữu ở các phân đà khác?
Ban đầu Tàu Chánh Khê có hơi chần chừ vì chàng chưa bao giờ gặp mặt nên không biết người đối diện thật giả ra sao. Trần lão anh hùng thấy sắc mặt Tàu Chánh Khê khó coi, liền hỏi:
- Ý của Tàu lão đệ thế nào?
Tàu Chánh Khê đáp:
- Tiền bối đã sắp xếp thật không thể hay hơn được, nhưng có một điều không dám giấu giếm, vãn bối mang nặng mối huyết hải thâm thù nên ngày nào tên tiểu hoàng đế còn chưa chết thì vãn bối chưa thể ăn ngon ngủ yên được. Đại danh Lôi Phong trang Vạn lão anh hùng thì bọn vãn bối ngưỡng mộ đã lâu. Ông ấy đúng là một lãnh tụ võ lâm, đã kết giao là đối đãi nhiệt tâm, nhưng trong lòng vãn bối thật sự không sao yên ổn được nên phải ra về cho sớm.
Rồi Tàu Chánh Khê nhìn đám người của Vạn Văn Thông nói mấy lời từ chối.
Lại nghe đáp trả:
- Tàu ngũ gia đừng nói như thế. Tất cả chúng ta đều là nhân vật giang hồ cả, đều biết phải lấy hai chữ nghĩa khí làm đầu. Phen này thấy ngũ gia gặp phải việc khó giải quyết, nếu không trú ngụ tại đại trang của Vạn lão anh hùng một hôm, lỡ sau này giang hồ biết được, sẽ trách chúng tôi không biết trọng nghĩa khí, bỏ bê ngũ gia đang bị trọng thương, hoặc bảo ngũ gia coi thường ông ấy nên không mời ngũ gia đến được.
Tàu Chánh Khê nghe đối phương nói vậy đã nghi ngờ càng nghi ngờ hơn, nên vẫn kiên quyết nói:
- Được các vị bằng hữu coi trọng tại hạ thật sự cảm ơn, nhưng cái mạng này của tại hạ coi như vứt đi rồi, hồi ở Sơn Tây đã chấp nhận lấy một mạng đổi một mạng cho xong rồi. Lão trang chủ của các vị là một người tốt, làm việc tốt, mà càng là người tốt lại càng không dám để liên lụy đến.
Mới ban đầu Trần Tử Sang cũng định khuyên Tàu Chánh Khê đến Lôi Phong Bảo dưỡng thương, rồi đợi Tần Thiên Nhân ở đó luôn thể, nhưng khi nghe Tàu Chánh Khê đã nói thế thì Trần Tử Sang không chen vào làm gì. Tàu Chánh Khê quyết tâm giữ vững lập trường chắc cũng có nguyên do gì đó, thành ra Trần Tử Sang mới đứng cạnh mà nhìn, không can dự vào.
Tàu Chánh Khê càng nghe càng đoán biết mấy người này không phải là người mình mà là đám người của triều đình phái tới vây giết chàng. Chỉ là Tàu Chánh Khê không biết những người này là người của võ sư đại lực sĩ Ngao Bái hay của Định Viễn đại tướng quân Tế Độ? Người trong giang hồ bấy giờ thừa biết triều đình chia ra làm hai phía, từ khi Thuận Trị hoàng đế mất trong triều có hai phe đảng, hơn phân nửa các đại thần theo phe Ngao Bái, số quan viên còn lại theo chầu Định Viễn đại tướng quân Tế Độ.
Tàu Chánh Khê thấy bọn này hung hãn, không biết lai lịch thế nào, lại đoán rằng hoặc có lẽ chúng là một đám hảo thủ của quan phủ ở gần đây, hoặc là mấy tên bộ khoái muốn lập công.
Tám tên đó cũng có hơi dè dặt chưa dám tấn công ngay, vì chúng thấy có Trần Tử Sang đứng đó, nên chúng nghĩ phải dụ Tàu Chánh Khê hạ sơn cho bằng được đã. Có người bảo bọn chúng Tàu Chánh Khê đến đây đơn thương độc mã thì cứ để y ra trận một mình là tốt nhất. Mà một mình Tàu Chánh Khê bọn chúng cũng khiếp sợ oai danh rồi, vì chúng biết họ Tàu là một trong bảy người đương gia võ công tuyệt nghệ, lại biết bang hội phục Minh này người đông thế lớn, cao thủ như mây.
Nhưng lần này tám người này có người đỡ sau lưng nên gan mật càng to, cảm thấy mình oai phong lẫm liệt, bằng không chỉ với tám người bọn họ thì quyết không dám gây chuyện với ngũ đương gia của Thiên Địa hội được.
Đôi bên nói qua nói lại thêm một chút nữa, Tàu Chánh Khê bỗng bị một vật gì đó làm chói mắt một cái, Tàu Chánh Khê nhìn lên nóc nhà kế bên tiệm thuốc mới hay Tần Thiên Nhân đang ở trên đó dùng một miếng sắt nhỏ làm ám thị gọi mình, hóa ra Tần Thiên Nhân đã sớm biết bọn này là những người giả mạo gia đinh của Vạn Văn Thông nên âm thầm giết chết mấy tên đang canh cổng sau của tiệm thuốc. Tần Thiên Nhân hất đầu ra hiệu cho Tàu Chánh Khê thoát ra ngoài bằng cổng sau.
Tàu Chánh Khê suy nghĩ rất nhanh tìm kế thoát đi, cuối cùng nói:
- Được rồi, danh tiếng của Vạn lão anh hùng rất lớn, tại hạ không thể coi thường nhân vật đầu não này của võ lâm được, tại hạ sẽ theo các vị đến đại trang viếng thăm, chào hỏi Vạn trang chủ. Nhưng phiền các vị chờ một chút để tại hạ vào trong lấy túi hành lý đã, rồi chúng ta cùng nhau lên đường.
Tàu Chánh Khê nói xong kín đáo nháy mắt với Trần Tử Sang. Trần Tử Sang hiểu ý gật đầu, dẫn ngay Tàu Chánh Khê đi vòng ra phía cổng sau tiệm thuốc. Một trong tám tên sát thủ đi theo Tàu Chánh Khê và Trần Tử Sang, nói là giúp Tàu Chánh Khê dọn dẹp đồ đạc nhưng cốt là đề phòng ngũ đương gia theo cửa sau chạy trốn.
Lúc ba người đang đi trên hành lang vòng ra cổng hậu của tiệm thuốc, qua khóe mắt, Tàu Chánh Khê thấy tên sát thủ đang chú ý quan sát chàng từ trên xuống dưới, lại nữa hắn còn vận công xuống hạ bàn đề phòng chàng tung cửa chạy là hắn liền thi triển khinh công đuổi theo.
Bên ngoài tiệm thuốc đã bị bao vây chặt chẽ từ sớm, đến một con ruồi cũng khó thoát ra được.
Tên sát thủ đi ở giữa, Trần Tử Sang bên trái, Tàu Chánh Khê đi bên phải, cả ba men theo hành lang đi gần tới cổng sau của tiệm thuốc. Đột nhiên Tàu Chánh Khê nhanh chớp nhoáng vận quyền kình vào tay trái, đẩy vào dưới nách tên sát thủ một cái, khẽ hất hắn ta sang một bên. Trần Tử Sang đưa tay phải lên chặt vào cổ tên sát thủ một cái. Tên sát thủ tránh không kịp bị gãy cổ chết tươi, không la hét được tiếng nào. Mỗi người chỉ với một chiêu đã giết chết được tên sát thủ, quả không hổ là những kẻ cầm đầu của Thiên Địa hội.
Tiếc là có tên sát thủ khác nấp phía