Thu đung đưa xác xơ ngàn cây lá
Ảm đạm chiều, bàng bạc áng phù vân
Ngọn gió nào vừa thổi những bâng khuâng?
Mang xơ xác cuốn trôi hồn tĩnh lặng
Anh đi khi bình minh chưa kịp nắng
Triệu cánh hồng ấp ủ nụ trinh nguyên
Anh đường mây rong ruổi khắp muôn miền
Nhắm thẳng phía tà dương ngồi ngóng đợi
Biết không em tình anh cao vời vợi?
Ngọn lửa còn bỏng cháy mãi trăm năm!
Khuya hôm đó Cửu Dương đến kho thuốc của Hắc Viện, đẩy cửa bước vào. Nữ thần y vẫn chưa trở về, Cửu Dương lặng lẽ đặt tay lên chiếc bàn nàng hay dùng cho việc chẩn mạch kê thuốc, mặt gỗ lạnh như băng. Chàng đặt hình nộm gỗ lên bàn, kéo hộc tủ lấy tờ giấy viết ba chữ “mộc mỹ nhân” rồi rời khỏi phòng.
Cửu Dương và Tàu Chánh Khê cùng lúc rời khỏi tổng đà Hàng Châu vào một buổi sáng trời gió mạnh. Mùa thu nên rất nhiều cây cối thay áo mới, cũng có nhiều cây chỉ còn trơ trụi cành lá khẳng khiu. Khi những cơn gió ào tới, từng tầng lá nối nhau bay xuống chao liệng trên không trung, có chiếc quay tít như còn muốn níu kéo nguồn cội của mình.
Tàu Chánh Khê không đi Đồng Sơn với Cửu Dương mà đi Cam Túc, tìm cách cứu Hoàng Hà đại nạn. Hôm trước các đương gia gặp nhau sau chùa Thanh Tịnh Khẩu Tâm cũng nhắc tới chuyện Hoàng Hà vỡ đê, bảo Tàu Chánh Khê đến đó giúp dân cứu lũ. Còn phần Cửu Dương thì dẫn các