Bao dung, ánh sáng xua khổ não
Hận thù, đen bạc dạ tối tăm
Đêm đã khuya, bốn bề tịch mịch, mảnh trăng tàn gắng sức chiếu qua tầng mây đầy ảm đạm những tia sáng âm thầm yếu ớt. Ngọn gió thu hiu hắt thổi những chiếc lá bay phất phới.
Ở trong khoảnh sân trước giếng Tụ Nguyệt, một bóng người nằm trên một cái chõng tre.
Nhạc Tam Nguyên không ngủ được, ra đây nằm vắt tay lên trán bần thần nghĩ ngợi, tuần trước chàng đến nhà trọ Hưng Phước tìm Đinh Vệ, thì nghe chưởng quầy bảo Đinh Vệ đã để lại một tờ giấy xin thôi việc rồi trong một đêm như giọt nước bốc hơi đi mất.
Nhạc Tam Nguyên thấy rất khó hiểu, Đinh Vệ là người bạn thân của chàng, cả hai đã có giao tình mười mấy năm, lại rời khỏi Hàng Châu không báo cho chàng một tiếng, lạ thay.
Chiều ngày hôm sau Nhạc Tam Nguyên đang trên đường từ Thanh Tịnh tự về Hắc Viện thì nhận được tin cha chàng lâm bệnh, bèn nhờ người đưa tin đi tìm Tần Thiên Nhân, nói với Tần Thiên Nhân chàng phải lên đường đi Bát Lý Hương, một thôn nhỏ nằm trong huyện Liên Bình phía Bắc thành Hàng Châu.
Khoảng canh hai, Nhạc Tam Nguyên cho ngựa dừng trước cổng nhà chàng, phóng xuống ngựa. Nhạc Tam Nguyên dẫn ngựa qua cổng, cột dây cương vào một thân cây mọc trong sân, rồi dùng chìa khóa mở cửa, bước vào nhà. Nhạc Tam Nguyên băng qua một khoảnh sân đi ra nhà sau, chàng tìm đến phòng ngủ của cha chàng, đẩy nhẹ cửa bước lại gần giường thì thấy cha chàng nằm chết trên vũng máu. Nhạc Tam Nguyên còn chưa kịp khóc than, thì ngoài sân có tiếng chân người vang lên, cánh cửa phòng ngủ bị sập lại. Những kẻ đến đây không chỉ có một người. Đồng thời chàng cũng ngửi được một mùi rất nồng.
Mùi hương càng lúc càng nồng nặc, ngọn lửa cũng bắt đầu bùng cháy dữ dội, lan nhanh khắp căn nhà sau. Nhà trước và nhà sau của Nhạc Tam Nguyên đều xây bằng tre tranh nên trong chớp mắt bắt lửa cháy ngút trời, tất cả đồ đạc trong nhà chìm trong lửa, không thể nào dập tắt được.
Nhạc Tam Nguyên bất lực nhìn xác cha chàng bị lửa thiêu đốt. Không còn nhiều thời gian, Nhạc Tam Nguyên thấy một cái bồn tắm đặt ở góc phòng, bèn chạy đến đẩy cho bồn gỗ ngã xuống, sau đó chàng trèo vào bên trong, dùng sức đẩy cho bồn gỗ lăn ra khỏi căn phòng đang bị lửa nuốt chửng.
- Hắn vẫn còn sống!
Nhạc Tam Nguyên nghe có tiếng la lớn.
Bốn tên áo đen nhìn theo tay chỉ của đồng bọn.
Bốn tên thu nắm tay, từ những lóng tay phát lên tiếng nghe răng rắc. Không ngờ Nhạc Tam Nguyên có thể tẩu thoát khỏi ngôi nhà đang bị lửa thiêu trụi. Bọn chúng phải bịt đầu mối, ngăn cản không để Nhạc Tam Nguyên bỏ trốn về Hắc Viện, bọn chúng không thể để Nhạc Tam Nguyên tố giác thân phận một người. Chỉ có người chết rồi thì không còn tố giác với ai được nữa!
Nhờ nhanh trí nấp trong bồn nước mà Nhạc Tam Nguyên thành công thoát khỏi căn nhà như một lò lửa cháy phừng phừng, chàng nhìn lên trời để xác định phương hướng rồi không nghĩ ngợi gì nhằm hướng Tây Nam gia tăng bộ pháp chạy thật nhanh.
Nhạc Tam Nguyên chạy lên một triền núi, được một quãng, chàng nhảy lên một tàn cây ẩn nấp và quan sát. Đúng là có thêm một toán dạ hành nhân nữa đứng chặn con đường dẫn về Hắc Viện, nên chàng chỉ còn hướng này an toàn nhất để mà đi, hơn nữa, qua khỏi ngọn núi này chàng cũng có thể đến Tứ Xuyên.
Năm người áo đen vẫn nhẹ nhàng dùng khinh công bám theo Nhạc Tam Nguyên. Khinh công của năm người đều không tệ, đồng thời căn cứ vào động tác của chúng chàng xác định đây là những người rất có kinh nghiệm trong việc bám theo dấu vết. Ba người giữ vững cự ly nhất định và ở ba phía khác nhau, hai người ở phía sau ba người kia để nhỡ đồng bọn của chúng có bị ám toán thì những tên còn lại sẽ đến trợ giúp.
Đợi năm người này đi qua chỗ nấp của chàng rồi, Nhạc Tam Nguyên mới nhảy từ tàn cây này sang tàn cây khác bám theo tên đi cuối cùng, với khoảng cách ba bước chàng nhảy xuống đất điểm trúng tử huyệt một tên hán tử.
Tên này không kịp kêu lên một tiếng, gục xuống ngay.
Tên khác cũng bị hạ thủ bằng cách đó, Nhạc Tam Nguyên hạ thủ nhanh và êm ái đến nỗi cả ba người đi phía trước cũng hoàn toàn không phát hiện được phía sau mình vừa xảy ra biến cố rất trầm trọng.
Biện pháp của Nhạc Tam Nguyên xem ra đơn giản, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Gần đến một vực thẳm, Nhạc Tam Nguyên định dồn cả ba tên sát thủ xuống vực sâu vạn trượng thì đột nhiên chàng cảm thấy một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng, bất giác dừng chân khi chàng ngó thấy một bộ dạng trông hết sức quen thuộc đứng bên bờ vực thẳm. Chàng như có thể ngửi được mùi sát cơ tỏa ra trong không khí.
Người này đứng quay lưng về phía Nhạc Tam Nguyên, lên tiếng hỏi:
- Tần Thiên Văn lệnh cho ngươi theo dõi ta phải không?
Nhạc Tam Nguyên không trả lời, chàng biết đối phương đủ rõ mà không cần chàng phải trả lời. Đúng là sau ngày Cửu Dương rời khỏi Hàng Châu, chàng đã đến Thanh Tịnh tự theo dõi tên này, chàng muốn đến nhà tiền đường nhưng e sẽ bị phát hiện, vì tên này vốn rất thính tai, nên hằng ngày chàng chỉ ẩn mình phía sau hàng tre khổng lồ mọc bên hiên nhà tiền đường. Thanh Tịnh tự có một bụi tre mà mỗi thân tre có đường kính hơn hai gang tay, và khi mọc thành khóm thì cả mười người vòng tay cũng ôm không xuể. Không những thế, những khóm măng tươi cũng to không kém, và còn bán rất được giá. Chùa thường bán măng để dành tiền quyên cho những hộ nông nghèo, phần còn lại thì dùng để tu sửa chùa, nếu không có thể chờ tre lớn rồi dùng chúng đóng đồ gỗ mang đi bán. Những cây tre này không cần chăm sóc gì đặc biệt, chỉ cần tưới đủ nước thì cây sẽ mọc lên khỏe mạnh. Chiều ngày hôm nay, Nhạc Tam Nguyên nấp sau hàng tre thấy mấy chiếc bóng đen đi ra từ nhà tiền đường, thân pháp của họ rất cao, thoắt một cái, những người đó phóng lên nóc nhà tiền đường rồi biến mất. Chàng còn chưa kịp báo cho Tần Thiên Nhân biết thì nhận tin phải về Bát Lý Hương.
- Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn - Tên sát thủ nói – Ngươi muốn tự mình tự sát để ra đi một cách thanh thản hay muốn ta phải đích thân ra tay?
Nhạc Tam Nguyên nghe vậy khẽ khàng vận công lực vào hai cánh tay chàng, chuẩn bị tử chiến.
- Ngươi nghĩ với võ công của ngươi có thể đối phó được ta?
Tên sát thủ hỏi, không hề quay mặt lại, thậm chí đầu không ngẩng lên, dường như sau gáy hắn có mắt vậy.
Nhạc Tam Nguyên vẫn không trả lời, trong đầu chàng đang tìm kế thoát khỏi hiểm cảnh này.
Tên sát thủ vẫn đứng nguyên, nói:
- Lẽ ra