Nữ thần y chậm rãi bước xuống từng bậc thang gác của ngôi miếu, nàng vừa đi vừa vịn vào cầu thang, đã một ngày một đêm rồi nàng không có thời gian nghỉ ngơi, cũng chưa ăn gì, cảm thấy người nhẹ tênh như chiếc lá héo sắp bứt khỏi cây. Ngoài kia cơn bão đã tàn nhưng mưa vẫn còn lay bay. Lữ Nghị Trung đứng giũ áo mưa dưới chân cầu thang, tóc của chàng bị ướt và gương mặt trắng xanh. Tuy nhiên chàng cười thật tươi nói:
- Huynh đã tìm được các loại thuốc muội cần, cũng mua được luôn bánh quế hoa.
- Cám ơn Lữ huynh. Nhưng huynh mua bánh về làm gì Thiền Phúc vẫn còn nhiều chắc nó không ăn nổi nữa.
- Đương nhiên là cho muội chứ nào phải cho Thiền Phúc – Nghị Trung nói - Gói bánh của muội đã ăn được cái nào đâu, tuy gói này không có ý nghĩa bằng gói bánh kia nhưng mùi vị cũng như nhau cả thôi.
Nữ thần y cầm lấy gói bánh từ tay Nghị Trung, nhoẻn miệng cười với chàng, nàng hiểu rằng chàng vừa nói một câu đầy ngụ ý với nàng.
Đột nhiên sự im lặng đè nặng lên hai người lạnh giá. Khi này các bệnh nhân và học sinh đều đã an giấc. Nữ thần y đi đến cửa sổ đứng tựa vai vào song cửa nhìn ra ngoài trời mưa, đôi mắt nàng vốn đã buồn, sâu thẳm, giờ càng thêm xa vắng.
Nghị Trung cũng đến đứng cạnh nữ thần y. Bức tượng Bao Thanh Thiên to cao che khuất hai người. Nghị Trung biết nàng đang nghĩ gì trong giây phút này. Chàng như nghe được tiếng lòng nàng thở dài, tiếng thở rung lên, và âm thầm tan đi trong gió.
Chàng nhỏ giọng nói:
- Muội không ngủ được, phiền não cũng không giúp được họ trong chuyến vận tải thảo lương.
Nữ thần y tháo miếng da mặt đắp trên mặt nàng ra, cầm trong tay, để lộ dung nhan kiều diễm. Lữ Nghị Trung không khỏi nhìn nữ thần y đến ngẩn ngơ, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Tần Thiên Nhân. Nữ thần y sở hữu nét đẹp trong sáng như tiên nữ hạ giáng phàm trần, đôi mắt hồ thu, cái nhìn mơ màng, xa xăm, và giọng nói nhẹ như ru, cử chỉ cũng uyển chuyển tựa mây làm choán hết trái tim của đấng trượng phu.
- Ngoài chuyện đó ra - Nữ thần y nhỏ giọng nói - Muội cũng đang lo một chuyện khác.
Nghị Trung suy nghĩ một lát, nói:
- Muội đang lo chuyện thư viện sẽ bị buộc tội à? Hay tình hình các cống sinh ở Đồng Sơn? Quả như các đương gia nói, triều đình không bắt bớ trường học chúng ta được. Muội hãy đi nằm nghỉ một chút lấy sức.
Nghị Trung nói xong tự hỏi không biết bây giờ Cửu Dương thế nào? Chuyện của Nhạc Tam Nguyên, thật sự quá thình lình, chàng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, trong hội ai cũng bảo mạng số của nhà họ Nhạc thật là xui xẻo, khi không cả nhà lại bị chết trong đám cháy. Nhạc Tam Nguyên là một trong những học trò tâm đắc của Cửu Dương nên sau đám cháy đó Nghị Trung đã có biên thư đi Tứ Xuyên, song đến nay chưa nhận được hồi âm.
Nữ thần y nói:
- Những học sinh theo Thiên Văn tất cả sẽ an toàn, muội tin vào tài trí của huynh ấy, tin chắc huynh ấy, Trần thúc, Hiểu Lạc và các cống sinh không sao, chuyện muội đang lo ngoài chuyện vận tải thảo lương ra là chuyện Triệu Đô thống sắp sửa điều quân tới đây.
Nghị Trung vỡ lẽ, gật gù, chuyện này chàng cũng đã có nghe qua, vì sau khi Giang Nam Thất Hiệp hành thích Khang Hi ở Sơn Tây, triều đình đã điều quan Đô thống tên là Triệu Phật Tiêu đến Giang Nam đóng đô, nhưng chủ yếu là để thăm chừng dân tình vùng Giang Nam.
Nghị Trung nói:
- Người này, huynh cũng có nghe danh của hắn. Họ Triệu ba năm trước chỉ làm trong Quân cơ xứ, một chức quan nhỏ phụ trách ghi chép, nhưng sau đó không hiểu thế nào lại