Tế Độ cho ngựa phóng đến chỗ Khẩu Tâm và Thường Tịnh Đạo, một thành viên Thiên Địa hội muốn bảo vệ thiếu đà chủ nên xông ra đưa thương đâm tới. Tế Độ thuận theo thế đường thương lướt tới, chộp lấy đầu thương giật một cái, cây thương tuột khỏi tay người Thiên Địa hội. Tế Độ tiếp tục cho ngựa chạy thẳng tới trước.
Một thành viên Thiên Địa hội khác chạy tới chặn trước đầu con huyết mã múa đao định chém vào chân nó, Tế Độ đâm thương xuống trúng cổ người Thiên Địa hội.
Sau khi Tế Độ ra đòn nghe sau gáy có tiếng gió rít, biết có địch mà không quay đầu nhìn, chỉ đảo thương từ dưới hớt lên. Mũi thương chém trúng Thường Tịnh Viện từ dưới nách phải qua tới vai trái, thế là Thường Tịnh Viện muốn ám toán sau lưng Tế Độ để trả thù cho Thường Tịnh Triệu, liền bị chiêu Đảo Mã Thương chém thành hai khúc, máu tươi bắn tung tóe.
Tế Độ ném cây thương vào một người Thiên Địa hội khác, giết thêm người đó.
Những tên lính áo giáp thấy chủ soái chúng ra tay nhanh như chớp, nện cán trường mâu trên mặt đất, phát lên những tiếng ầm ĩ nghe như tiếng hoan hô vang dội, càng áp đảo khí thế người Thiên Địa hội.
Thường Tịnh Đạo đích mắt trông thấy hai em chết thảm dưới ám khí và thương pháp của Tế Độ mà kẻ làm anh không trở tay cứu kịp, lòng đau như cắt, nhất là Thường Tịnh Triệu võ công không tệ, thế mà sử chưa hết một chiêu đã bị giết rồi.
Thường Tịnh Đạo mặc kệ một tay bị phế, đạp gió xông lên. Tế Độ đạp chân lên bàn đạp rời khỏi lưng ngựa, hai chiếc bóng đan xen nhau.
Rắc! Trong chớp nhoáng có một âm thanh đanh gọn vang lên.
Tế Độ đáp xuống đất.
Thường Tịnh Đạo cũng đáp theo xuống đất, nhưng sau đó quỳ sụp xuống chân Tế Độ. Xương sườn và xương ngực Thường Tịnh Đạo đều bị gãy cả, đâm lỉa chỉa ra khỏi chiếc áo đang mặc.
Thường Tịnh đại hiệp thảm bại nhanh đến nỗi Tôn Hứa Khải không kịp nhìn thấy chiêu thức vừa rồi của Tế Độ, trận chiến bình sinh kết thúc chưa đầy một cái nháy mắt giữa đồ đệ Võ Ma và Vân Nam lôi thủ.
Nhất Đình Phong muốn biết người vừa cho Thường Tịnh Tam Hiệp nằm đất so với mình võ công lợi hại thế nào, nói với Tôn Hứa Khải:
- Chỗ này để lại cho tam gia!
Nhất Đình Phong dứt lời, không đánh nhau với đám lính của Trương Dũng nữa, phi thân phóng tới trước mặt Tế Độ.
Nhất Đình Phong không có màn chào hỏi qua lại như những hảo thủ giang hồ khác, vừa tới đã xuất thủ đánh vào giữa mặt Tế Độ.
Tế Độ hoàn toàn không tránh né, đợi quyền đến cách mặt chừng một tấc, phát chiêu tả chưởng chặt vào mạch môn trên cổ tay Nhất Đình Phong.
Binh! Nhất Đình Phong không ngờ đối phương phản đòn nhanh đến thế, lùi bảy tám bước, Tế Độ vẫn đứng ở chỗ cũ.
Nhất Đình Phong định thần, rồi lại thi triển đòn quyền, xông đến tiếp tục tấn công.
Tế Độ cũng dùng đòn quyền ra sức chống đỡ.
Gọi là “ra sức chống đỡ” nhưng thực tế Nhất Đình Phong mới là người cố gắng chống chọi để tự bảo vệ, vì bộ pháp và động tác của Tế Độ vô cùng vững chãi, diện mạo cũng hoàn toàn điềm tĩnh, trong khi mặt mày Nhất Đình Phong hoang mang và phải đánh đấm trối chết mới giữ được thế quân bình.
Đoàn quân áo giáp không gia nhập quân của Trương Dũng để đánh người Thiên Địa hội, chỉ đứng nhìn chủ soái chúng và Nhất Đình Phong tỉ võ.
Hai người đánh nhau được bốn mươi chiêu, Nhất Đình Phong thấy khí lực Tế Độ dồi dào hơn mình rất nhiều, biết không thể đọ sức dẻo dai với người này. Nhưng Tế Độ vừa đánh vừa thủ kín như bưng, Nhất Đình Phong không tìm ra được sơ hở nào của Tế Độ.
Nhất Đình Phong cầm cự được đến chiêu thứ tám mươi, không tìm ra được yếu huyệt của kẻ địch nhưng để lộ ra yếu huyệt của mình.
Trảo của Tế Độ sắp chụp vào cổ Nhất Đình Phong.
Khẩu Tâm bay tới tung một cú đấm sấm sét vào cườm tay Tế Độ, khiến Tế Độ thu trảo lại thành quyền, chuyển hướng sang đấm mạnh vào tay Khẩu Tâm. Bốp! Nhất Đình Phong có dịp dừng tay, vội lui ra khỏi vòng chiến nhường chỗ cho Khẩu Tâm.
Những ngón đòn của Khẩu Tâm thiên biến vạn hóa hơn Nhất Đình Phong. Họ Nhất nhìn Khẩu Tâm với ánh mắt thán phục, nghĩ: “Đại đồ đệ của Võ Thánh đúng là danh bất hư truyền, thiếu đà chủ thế nào cũng có thể hóa giải chiêu thức của Tế Độ.” Nhất Đình Phong cũng cảm khái hành động trượng nghĩa vừa rồi của Khẩu Tâm, nếu vừa rồi không có Khẩu Tâm tương cứu, Nhất Đình Phong nghĩ đến cái chết lúc nãy treo lơ lửng trên đầu.
Khẩu Tâm và Tế Độ đánh nhau được một trăm lẻ chín chiêu, sang đến chiêu thức một trăm mười, Khẩu Tâm sử Mãnh Long Thần Chưởng, hơi rùn chân xuống lấy thế rồi nhảy lên cao khoảng mười thước, đầu chúi xuống, chưởng pháp từ hai tay Khẩu Tâm đánh vào đầu Tế Độ.
Tế Độ không bảo hộ huyệt bách hội, chờ cho hai tay Khẩu Tâm gần chạm vào đỉnh đầu, gác tréo song chưởng trên đỉnh đầu khóa chặt đôi tay Khẩu Tâm, kéo mạnh xuống một cái, rồi tung cước pháp đá thẳng lên.
Khẩu Tâm lãnh cú Thăng Long Cước vào bụng. Binh! Tế Độ buông tay Khẩu Tâm ra, Khẩu Tâm quay mòng mòng như chong chóng trước khi rơi xuống đất.
Bịch! Khẩu Tâm loạng choạng đứng dậy giống hệt một người say rượu.
Tế Độ xê chân trái tới bên trái, chân phải vọt lên cao đá bay. Chân trái của Tế Độ co lại, chân phải tống một cước vào ngực Khẩu Tâm.
Binh! Khẩu Tâm dính liên tục hai đòn. Hai tay Tế Độ vẫn không hề chậm lại, chân vừa chạm đất, hai cánh tay banh ra, thế như chim hoạch moi cát, bắt lấy vai Khẩu Tâm.
Bịch! Sau khi sử Hoạch Sa Hạ Quyền quật ngã Khẩu Tâm lần nữa, Tế Độ dùng Kim Báo Hành Quyền túm lấy cổ Khẩu Tâm vực dậy, lại xoay lưng ném vụt qua vai.
Thân mình Khẩu Tâm bị Tế Độ quật trúng vào một thân cây.
- Thiếu đà chủ!
Tôn Hứa Khải kêu lớn, vội đánh bạt mấy tên lính đang bao vây chàng ra ngoài rồi ào tới làm lá chắn trước mặt Khẩu Tâm.
Đây là lần đầu Tôn Hứa Khải chứng kiến võ công của đồ đệ Võ Ma, vô cùng thâm hậu. Vậy là mọi việc đã sáng tỏ như ban ngày ban mặt, với nội lực của Khẩu Tâm, và kinh nghiệm thâm niên như vậy còn không đánh lại Tế Độ thì dựa vào một mình chàng sẽ không cách nào đả bại được hắn. Tôn Hứa Khải hiểu rõ điều đó, nên cách duy nhất mà chàng có thể làm là cầm cự dai dẳng để Nhất Đình Phong đưa Khẩu Tâm rời khỏi rừng Bình Lương.
- Đưa thiếu đà chủ chạy mau lên! – Tôn Hứa Khải nói với Nhất Đình Phong.
Nhất Đình Phong chạy tới dìu Khẩu Tâm ngồi dậy. Một tay Nhất Đình Phong siết chặt vai Khẩu Tâm, ý chừng muốn nói thật ra thì võ công của Khẩu Tâm không phải thấp kém, trình độ thuộc vào hàng mà những nhân vật hữu danh giang hồ chẳng dám coi rẻ. Do Tế Độ là đồ đệ của Long Thiên Hổ nên Khẩu Tâm mới bị đả bại, cũng không cần cảm thấy quá nhục nhã.
Khẩu Tâm không đứng lên mà đưa tay chỉ vào hai chân chàng. Nhất Đình Phong thấy Khẩu Tâm chỉ vào hai chi dưới, miệng hộc một ngúm máu, trong ngực Nhất Đình Phong như có một tảng đá đè xuống, vậy là từ đan điền trở xuống chân Khẩu Tâm đã bị tổn thương.
Nhất Đình Phong khom lưng xuống cõng Khẩu Tâm. Nhưng hai người chưa kịp rời khỏi rừng Bình Lương, một nhóm mười mấy tên lính Thanh chạy đến bao vây, bọn chúng tấn công ráo riết Nhất Đình Phong. Nhất Đình Phong đành phải vừa cõng Khẩu Tâm, vừa đánh bọn Thanh binh.
Lại nói tới Tôn Hứa Khải đang kịch chiến Tế Độ.
Tôn Hứa Khải đã nhìn thấy nội công tinh thâm tuyệt diệu của Tế Độ, bản lĩnh siêu việt đó giờ chưa từng chứng kiến, nên trong lòng Tôn Hứa Khải rất lo lắng, không phải lo lắng cho bản thân chàng mà là lo cho số phận của Thiên Địa hội,