Editor: Mộ
Hoắc Thị đã trải qua một biến cố lớn, thời gian gần đây tất cả mọi người đều trong trạng thái hoảng loạn.
Mặc dù công ty không có nhiều nhân viên nhưng vẫn ồn ào hơn trước rất nhiều.
Chắc chắn toàn bộ nhân viên của Hoắc Thị đều đều lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Bọn họ sợ rằng một ngày nào đó bão tố sẽ ập xuống đầu bọn họ.
Đỗ Cửu Trăn nhanh chóng đi vào, lướt qua bọn họ như một cơn gió.
Lúc cô đến đại sảng tầng một, đúng lúc cửa thang máy đang mở.
Những nhân viên đứng đợi thang máy thấy Đỗ Cửu Trăn hùng hổ đến gần, toàn thân toát ra lửa giận, bọn họ không hẹn mà cùng nhau dừng bước, không dám đi vào.
Bọn họ đứng bên cạnh thang máy, không dám nhúc nhích, ngơ ngẩn nhìn cửa thang máy đóng lại.
Trong thang máy chỉ còn lại một mình Đỗ Cửu Trăn.
Cô đang cực kỳ khó chịu, ánh mắt chứa đầy lửa giận. Cô lặng lẽ đứng trong thang máy, toàn thân toát ra hơi lạnh.
Thật sự khiến người khác sợ hãi.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô sải bước về phía trước.
Giày cao gót đập xuống sàn, nhịp độ càng ngày càng nhanh.
Đến trước cửa phòng họp, một nhân viên đã ngăn cô lại.
“Sếp Hoắc đang họp ạ.”
“Tránh ra.” Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng liếc hắn.
Cô không muốn nhiều lời.
Người nọ nhìn chằm chằm cô. Sau khi nhận ra cô là đại tiểu thư, anh ta vừa ngạc nhiên vừa hối hận, nhanh chóng né sang một bên.
Đã lâu rồi đại tiểu thư không đến Hoắc Thị, vừa nãy cô đi nhanh quá, hắn hoàn toàn không nhận ra cô.
Chỉ là trông cô ấy có vẻ đang rất tức giận, hắn không muốn chọc vào họng súng.
Mặc dù sếp Hoắc đã cảnh cáo không cho phép những kẻ không có liên quan tiến vào phòng họp.
Nhưng đại tiểu thư muốn vào, hắn không thể không cho.
Đỗ Cửu Trăn vừa đẩy cửa, mọi người trong phòng họp đều quay ra nhìn cô.
Cuộc họp mới vừa bắt đầu.
“Ra đây.” Đỗ Cửu Trăn nhìn Hoắc Hành Niên nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Hoắc Hành Niên hơi giật mình, anh không ngờ cô đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nhưng anh không hề trách móc cô, thay vào đó anh còn rất nghe lời và nhẹ nhàng đứng dậy.
Đỗ Cửu Trăn thấy anh đứng lên mới xoay người ra ngoài.
Ra đến cửa cô dừng lại quay đầu liếc đám người trong phòng họp.
“Tiếp tục họp đi, nhìn tôi làm gì.” Đỗ Cửu Trăn mắng: “Mỗi ngày các người chỉ làm có một việc thôi mà không tiến bộ lên tí nào sao.”
Đỗ Cửu Trăn đã quản lý Hoắc Thị ba năm, rất hiếm khi cô ấy mất bình tĩnh.
Bây giờ rõ ràng cô ấy đang rất tức giận.
Có lẽ không phải do bọn họ, cô chỉ mắng vài câu để trút giận mà thôi.
Biết thế nhưng không có ai dám nói chuyện, tất cả mọi người đều ngồi im bất động.
Đại tiểu thư nổi giận, có thể là chuyện lớn mà cũng có thể là chuyện nhỏ, nếu bọn họ không cẩn thận thì sẽ đi đời.
Đỗ Cửu Trăn bỏ lại vài câu rồi tiếp tục sải bước ra ngoài.
Cô đi rất nhanh, không biết cô định đi đâu. Hoắc Hành Niên không dám hỏi, anh chỉ yên lặng theo cô suốt một đoạn đường.
Một lát sau, anh tăng tốc, vòng một tay giữ vai cô lại và ấn cô lên tường.
“Đang yên đang lành tại sao em lại tức giận?” Hoắc Hành Niên đè thấp giọng, thật ra tâm trạng của anh cũng không tốt lắm.
“Anh còn phải họp, em đừng quậy nữa.”
Trước khi ra nước ngoài, anh phải sắp xếp và giải quyết một số việc. Bây giờ, Hoắc Thị rối tung rối mù. Anh sợ Đỗ Cửu Trăn cũng không gánh vác nổi.
Cho dù cô là người do chính tay anh bồi dưỡng, anh rất tin tưởng cô nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Anh không muốn cô ấy vất vả.
“Tại sao anh không nói cho em biết việc ra nước ngoài?” Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu, khi nãy cô còn nghiêm khắc với mọi người nhưng vừa thấy anh giọng nói đã trở nên mềm mại.
“Anh lại muốn bỏ em một mình à?” Đỗ Cửu Trăn nói xong, bỗng nhiên hai mắt đều đỏ hoe, trông giống như sắp khóc.
Cô không thích cảm giác bị anh bỏ lại phía sau.
Lần trước cũng như thế. Anh không cho cô đi cùng. Trước khi đi anh còn bảo với cô rằng anh sẽ về sớm.
Muộn nhất là ba ngày,
Nhưng anh đi rồi cũng không thèm về nữa.
Đỗ Cửu Trăn đã tự hỏi rất nhiều lần, nếu như hôm đó cô kiên trì hơn một chút cùng đi với anh thì sự cố đó có xảy ra hay không?
Cô biết trên đời không có nếu như.
Chỉ là mỗi khi nhớ lại chuyện đó, cô sẽ cảm thấy rất hối hận.
Cô sợ rằng chuyện như thế sẽ xảy ra thêm một lần nữa.
Khi đó cô sẽ phát điên mất.
“Em biết rồi sao.”
Ngừng một lát, Hoắc Hành Niên kiên nhẫn giải thích với cô: “Anh không muốn để em một mình.”
“Nhưng chuyến đi này hơi nguy hiểm, anh không muốn em mạo hiểm với anh.”
“Hoắc Hành Niên!” Đỗ Cửu Trăn vừa mở miệng đã gọi tên anh.
“Anh biết là có nguy hiểm còn không cho em đi cùng.”
Đỗ Cửu Trăn tưởng tượng đến những chuyện có thể xảy ra, bỗng nhiên cô nhớ lại cảnh tượng anh nằm trong phòng ICU lần trước.
Như thế còn tốt hơn việc cô phải vất vả tìm anh đến ba năm trời.
Đỗ Cửu Trăn khịt mũi, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Cô rất ít khi khóc, cho dù khóc cũng không rơi được bao nhiêu nước mắt.
Khi anh nhìn thấy những hàng nước mắt không ngưng rơi trên khuôn mặt diễm lệ của cô. Hoắc Hành Niên luống cuống, ngón tay dừng lại trên khóe mắt, dịu dàng lau cho cô.
Cô cứ khóc thế này thì anh làm sao mà đỡ được.
Chỉ cần thấy cô rơi nước mắt trái tim của anh sẽ vô cùng hoảng loạn, anh thấy rất đau lòng.
Từ nhỏ anh đã rất cưng chiều bé Cửu, anh sợ nhất những lúc cô khóc.
Cô vừa khóc, tất cả sự nóng nảy của anh đã hoàn toàn tan biến.
“Anh cho em đi cùng đi.” Đỗ Cửu Trăn khóc nức nở, bả vai run rẩy, cô cắn môi bảo: “Em muốn đi với anh.”
Cho dù anh đi đến nơi nào, cô cũng phải đi cùng với anh, tuyệt đối không để anh đi một mình nữa.
“Được, được.” Hoắc Hành Niên vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Nước mắt của cô trượt dài, chảy xuống cổ anh khiến anh cảm nhận được một cơn lạnh buốt.
“Chúng ta cùng đi.” Hoắc Hành Niên cảm thấy mình đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Anh đưa em đi cùng.”
Đỗ Cửu Trăn nghe thấy anh nói chuyện, nức nở một hồi mới cọ vào vai anh hỏi: “Thật sao?”
“Thật.” Hoắc Hành Niên gật đầu.
Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu: “Anh Hành, em sợ.” Cô sợ phải xa cách, sợ anh lại biến mất.
Sợ anh bỏ rơi cô một mình.
Cho dù trước mặt người ngoài, cô tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần không có Hoắc Hành Niên ở bên cạnh cô sẽ trở nên yếu đuối và lẻ loi một mình.
“Có ông xã ở đây, em sợ cái gì?” Hoắc Hành Niên gõ đầu cô: “Ngốc.”
“Dù trời có sập xuống, anh cũng chắn thay em.”
“Cả đời này, em không cần phải sợ.”
“Hả?” Đỗ Cửu Trăn chưa kịp phản ứng, cô ngơ ngác nhìn anh, bất giác thốt lên một câu hỏi khó hiểu.
Anh vừa mới nói cái gì?
Ông xã?
Cô có nghe nhầm không?
“Chúng ta kết hôn nhé, hộ khẩu đang ở trong tay anh.”
Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Đỗ Cửu Trăn, Hoắc Hành Niên nói: “Qua đợt này…”
“…Chúng ta đi đăng kí
nhé.”
Đỗ Cửu Trăn nhìn anh, nghe anh nói chuyện, cô không hề lên tiếng.
Anh không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.
“Em mau gọi ông xã đi.” Hoắc Hành Niên nắm tay cô, ra hiệu cho cô nói chuyện.
Dường như Đỗ Cửu Trăn không định trả lời.
Vừa nãy cô đang rất đau lòng, bản thân vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí bi thương nên tạm thời vẫn đang trong tình trạng ngơ ngác.
“Em không gọi anh sẽ không cho em đi theo.” Hoắc Hành Niên cố ý giả bộ tức giận.
“Ông xã.” Đỗ Cửu Trăn thốt lên.
Hoắc Hành Niên lập tức bật cười, kéo cô lại rồi đột nhiên hôn lên môi cô một cái.
“Bé Cửu ngoan.”
Đỗ Cửu Trăn chớp mắt, giống như cô ấy thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Cô kéo tay áo anh lại, thì thầm: “Quyết định vậy nhé.”
“Ừ.” Hoắc Hành Niên gật đầu.
Bây giờ, Hai người vẫn đứng giữa hành lang của công ty.
Bọn họ đều là người phụ trách quản lý Hoắc Thị, trong mắt nhân viên, hai vị sếp này đều rất đáng sợ.
Hai sếp đang nói chuyện yêu đương, bọn họ nào dám đi qua.
Cho dù muốn nhìn cũng không dám nhìn lâu.
Huống hồ, chuyện Đại tiểu thư vừa mới nổi trận lôi đình đã lan truyền khắp công ty.
Lúc bọn họ ra khỏi phòng, chỉ dám liếc mắt từ xa rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Hai người đứng chung một chỗ trông thật đẹp đôi.
Nhưng bọn họ không dám nhìn lâu.
Đẹp đến mấy thì hai diêm vương cộng lại cũng có thể giết người đấy.
….
Chiều hôm sau, hai người đã hoàn tất thủ tục mua vé máy bay.
Đỗ Cửu Trăn quay lại nhà họ Đỗ để thu dọn đồ đạc, cô chỉ mang theo một vali, không muốn mang nhiều đồ.
Hoắc Hành Niên bảo anh sẽ đến đón cô nhưng gần đến giờ bay vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô gọi điện thoại cho anh thì anh không bắt máy.
Đỗ Cửu Trăn đột nhiên nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Cô đặt vali sang một bên đứng dậy và chuẩn bị tự mình lái xe xuống núi.
Lúc này chuông điện thoại vang lên.
Đó là cuộc gọi của Nghiêm Chính.
Anh ta bảo công ty xảy ra chuyện, cần Đỗ Cửu Trăn đến giải quyết.
Đỗ Cửu Trăn vội vàng lái xe đến.
Hoắc Hành Niên đã chừa lại một dự án chưa ký tên, còn có một số dự án cần phải theo dõi, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra vấn đề.
Hoắc Hành Niên không có ở đây, Đỗ Cửu Trăn chỉ có thể thay anh ấy giải quyết.
“Anh ấy đâu?” Đỗ Cửu Trăn nhận ra chuyện này có gì đó không đúng.
“Đã lên máy bay rồi.”
Anh ta để lộ tin tức cho tiểu thư, cậu chủ không trách anh ta nhưng sau khi mua vé cho Đỗ Cửu Trăn, anh ấy đã tự đổi lại vé cho mình.
Anh cũng không cho Nghiêm Chính đi theo.
Hoắc Hành Niên cố tình để lại một đống chuyện cho Đỗ Cửu Trăn giải quyết.
Để cô không có cách nào đuổi theo anh.
Lồng ngực như bị lửa đốt.
Thật sự không còn cách nào cả, nếu cô rời đi Hoắc Thị như rắn mất đầu, sẽ trở thành một đống hỗn loạn.
Đỗ Cửu Trăn vào trong phòng làm việc. Ngồi xuống vị trí của Hoắc Hành Niên, mở laptop của anh lên để xử lý công việc.
Nghiêm Chính canh giữ ở ngoài cửa, thỉnh thoảng Chu Tử Tuế sẽ đi vào báo cáo với cô. Hai tiếng sau, đến cả một người bận rộn như Trình Yến cũng ghé qua.
Đỗ Cửu Trăn cười khẩy, bọn họ đều là tai mắt của anh.
Lần thứ ba Chu Tử Tuế bước vào, cậu ta bảo có một số vấn đề muốn hỏi Đỗ Cửu Trăn, lúc ấy cô đã tức đến không chịu được nữa.
“Cút ra ngoài. Hôm nay đừng ai lượn lờ trước mặt tôi nữa, cút hết đi.”
Đỗ Cửu Trăn đang tức giận, cô chỉ muốn bọn họ cút hết đi.
Chu Tử Tuế bị quát đến ngu luôn.
Cậu ta há mồm định nói gì đó nhưng lại không thốt được lên lời.
Cuối cùng cậu ta vẫn ảo não ra ngoài.
Mấy người đàn ông đứng thập thò ngoài cửa, vừa muốn bước vào vừa sợ hãi không dám đi.
Bọn họ cứ ngây ngốc nhìn nhau.
Nghiêm Chính lắc đầu.
Anh ta ra hiệu cho bọn họ hãy giữ mình cho tốt và đừng nói gì cả.
Anh ta biết vào những lúc tiểu thư tức giận, đừng nghĩ đến việc chạy qua khuyên bảo cô ấy.
Hậu quả sẽ hết sức bi thảm.
Đỗ Cửu Trăn lấy điện thoại di động nhắn tin cho Hoắc Hành Niên
[Tại sao anh không cho em đi cùng.]
[Rõ ràng anh đã đồng ý với em rồi.]
….
[Hoắc Hành Niên! Em đang không vui.]
Đỗ Cửu Trăn gửi một loạt tin nhắn nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào.
Mặc dù cô biết bây giờ anh đang trên máy bay nhưng cô vẫn thấy sốt ruột. Anh không trả lời tin nhắn làm cô có cảm giác giống như hàng trăm con kiến đang bò tới bò lui.
Cô vừa khó chịu vừa đau lòng.
Đỗ Cửu Trăn tiếp tục xử lý công việc, thi thoảng liếc mắt về phía di động nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo nhưng dưới tầng băng ấy lại ẩn chứa một nỗi niềm lo lắng trĩu nặng.
Cô nhìn màn hình điện thoại vẫn bất động, ánh mắt không thể dời khỏi đó.
Một lát sau, cô gõ vài chữ rồi gửi đi…
[Ông xã, anh vẫn ổn chứ?]
- -----oOo------