"Không phải hỏi, dù sao tôi cũng đến rồi.", Nghê Hạ nói, "Bố đừng đi tìm chị ấy, tôi với chị tôi tự biết nghĩ. Còn nữa, không có chuyện gì thì tôi về đây, mai còn phải quay phim."
Nói xong, Nghê Hạ xoay người đi. Hạ Tông Nguyên vội ngăn cô lại, "Được rồi, bố nghe con hết, bố không hỏi, con thích đóng phim thì cứ đóng... Tiểu Hàm, hai bố con mình lâu lắm không gặp rồi, con ngồi xuống ăn với bố một bữa cơm."
Một Hạ Tông Nguyên cao cao tại thượng lại phải dùng giọng khẩn cầu đó để nói chuyện với cô, Nghê Hạ mím môi, cố nén nước mắt lại. Cô nhớ khi còn nhỏ, bố thường dùng giọng nói dịu dàng để dỗ dành cô, cô không vui, ông liền đổi cách khác trêu chọc cô...
Hạ Tông Nguyên muốn sờ đầu cô nhưng Nghê Hạ tránh ngay, ông thở dài, "Tiểu Hàm, mẹ con... có khỏe không?"
Mẹ.
Vì ông nhắc đến từ này nên Nghê Hạ càng đau lòng hơn, sự mềm lòng trong khoảnh khắc vừa rồi lập tức tan biến, cô ngẩng đầu nhìn ông chằm chằm, "Mẹ tôi thế nào không cần bố phải quan tâm. Ngài Hạ, tôi phải đi rồi."
Nghê Hạ đẩy ông rồi đi thẳng ra khỏi cửa phòng bao. Hạ Tông Nguyên vô cùng khó chịu, cả đời ông tráng lệ huy hoàng, điều duy nhất khiến ông đau khổ, hối hận, áy náy, chính là đứa con gái này. Ông có lỗi với cô, chỉ vì ông đã bỏ mẹ cô mà đi nên mới tạo thành nỗi đau sâu sắc cho cô như vậy.
Nghê Hạ chạy xuống lầu, nhanh chóng lao ra khỏi nhà hàng. Cô biết, Hạ Tông Nguyên sẽ không đuổi theo, vì "vương miện" trên đầu ông, vì mọi người đều biết ông, nên ông không thể lỗ mãng xồng xộc chạy ra ngoài.
Trái tim Nghê Hạ hoàn toàn lạnh giá, rõ ràng cô có thể không đến, cũng rõ ràng cô có thể giả dạng Hạ Dĩ San mà qua cửa, nhưng cô lại không làm.
Nguyên nhân là gì? Là cô thật sự muốn chế giễu ông ấy, hay là cô muốn gặp ông ấy, muốn dùng chính thân phận của mình để gặp ông ấy? Cô... nhớ bố lắm sao?
Nghê Hạ lái xe trở về Hoành Điếm, nhưng sau khi xuống xe thì lại không về thẳng khách sạn. Nỗi buồn trong lòng cô không biết giải tỏa thế nào. Trên đường không có quá nhiều người, cô đeo khẩu trang, hoảng hốt đi lang thang dọc con phố. Đi đến một bồn hoa, Nghê Hạ bỗng ngồi xổm xuống khóc bức nở, cô nhịn suốt một chặng đường dài, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.
Khi còn nhỏ, thành tích học của chị gái không cao nên hay bị mẹ mắng, vậy nên Hạ Dĩ San không mấy thân thiết với mẹ, còn cô thì lại tình cảm với mẹ hơn. Vì thế, mẹ yêu bố bao nhiêu, thì Nghê Hạ lại tàn nhẫn với bố bấy nhiêu.
Có điều, sự tàn nhẫn đó, ác lắm sao?... Nếu đúng, vì sao cô lại khóc, vì sao lại nhớ đến nhiều chuyện lúc nhỏ như vậy, vì sao lại luyến tiếc ông ấy?
Hoắc Thiệu Hàng ngồi ở sau xe vừa nhìn qua cửa sổ vừa nghĩ chuyện công việc. Đột nhiên, một bóng hình quen thuộc lướt qua, ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, "Dừng xe."
Người quản lý ngồi phía trước bảo tài xế dừng xe, sau đó xoay người lại hỏi, "Sao thế?"
Hoắc Thiệu Hàng dùng ánh mắt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh bồn hoa có một người đang ngồi xổm, hai bả vai run rẩy nhưng dường như là đang cố gắng nín nhịn. Là Nghê Hạ ư?
Anh không dám chắc. Ngày bình thường, cô gái lặng lẽ đó sẽ không thể như một đứa bé mà ngồi xổm ven đường khóc như vậy. Nhưng, thân hình đó thì có vẻ là đúng.
Người quản lý nhìn theo ánh mắt anh, cũng thấy được Nghê Hạ. Anh ta kinh ngạc nhướng mày, "Đó chẳng phải là Nghê Hạ sao? Cô ấy... Này, Thiệu Hàng! Cậu làm gì đấy?"
Hoắc Thiệu Hàng mặc kệ quản lý, mở cửa xuống xe. Anh cau mày bước từng bước đến gần cô, mà khi anh đứng cạnh cô rồi, anh mới kinh ngạc phát hiện ra, tại sao mình lại xen vào việc của người khác thế này!
Cảm nhận thấy có người đứng cạnh, Nghê Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, mà khi nhìn rõ người đó là ai thì cô hoàn toàn sững sờ.
Hoắc Thiệu Hàng cũng sửng sốt, dưới trời đêm, anh có thể nhìn thấy rõ hai gò má của cô đẫm nước mắt. Đôi mắt cô tràn đầy vẻ xấu hổ, nhưng sóng nước dập dềnh trong đó lại khiến người khác xót xa.
Anh đưa một chiếc khăn tay ra, và nói bằng giọng dịu dàng mà chính anh còn chưa phát hiện được, "Lau đi."
Nghê Hạ mím môi, giờ phút này nhìn thấy anh, trong lòng lại càng cảm thấy ấm ức. Cô nhận lấy chiếc khăn tay rồi lau thật mạnh lên má. Nhìn cô có vẻ như đang hờn dỗi, Hoắc Thiệu Hàng không khỏi cảm thấy thú vị, "Sao lại ngồi đây khóc? Không sợ người khác thấy à?"
"Khóc thì làm sao? Ai quy định diễn viên thì không thể ngồi ngoài đường khóc?"
Hoắc Thiệu Hàng ngẩn ra, rồi khẽ bật cười. Tính khí thì như trẻ con, mà lại nói lời nghiêm túc. Với lại, đây là lần đầu tiên cô ấy không có vẻ trốn tránh mình.
"Đúng, đúng là chẳng có ai quy định cả.", Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, anh hỏi, "Ấm ức à? Sao lại khóc?"
Nghê Hạ lau khô nước mắt, hai mắt sưng đỏ, cô hắng giọng, cố để mình bình tĩnh lại, "Tôi ăn linh tinh, đau bụng nên khóc thôi."
"...", Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô với vẻ không tin nổi, "Thế, đưa em đi bệnh viện nhé?"
"Không sao rồi, tôi về khách sạn nghỉ ngơi là khỏi thôi.", Nghê Hạ cúi đầu, ngẫm nghĩ xem lý do của mình có phải không quá đáng tin hay không.
"Ừ, lần sau chú ý một chút, đừng ăn linh tinh.", Hoắc Thiệu Hàng biết Nghê Hạ cũng chỉ đang nói bừa một lý do, nhưng anh không bóc mẽ mà đáp theo cô.
"... Vâng.", Nghê Hạ ngước mắt nhìn anh, "Thế sao anh lại ở đây?"
"À.", Hoắc Thiệu Hàng hất cằm ý bảo cô nhìn về phía xe mình, "Đúng lúc đi ngang qua."
"Anh... Tại sao lại xuống xe? Bị người ta nhìn thấy thì không hay cho lắm đâu."
Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười một tiếng, sau đó dùng đúng lời của cô để đáp lại, "Chẳng ai quy định diễn viên thì không thể đứng ven đường nói chuyện cả."
Nghê Hạ ngây ra, nhìn nụ cười thoáng qua của anh, cô cũng cong khóe miệng, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều, "Cũng phải... Cảm ơn anh."
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, sau đó khẽ nói, "Tôi còn có việc phải đi trước, em về nhanh đi, cũng không còn sớm nữa đâu."
Nói xong, Hoắc Thiệu Hàng xoay người định đi. Nhưng không hiểu sao
Nghê Hạ lại thấy căng thẳng, cô gần như bất giác giơ tay kéo tay áo anh, "Từ từ đã..."
Bước chân của Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, anh cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang tóm lấy ống tay áo mình. Dọc theo bàn tay, anh nhìn về phía gương mặt ửng đỏ của cô, "Còn có chuyện gì à?"
Nghê Hạ hơi hoảng hốt, giọng nói đầy vẻ rụt rè, "Anh có biết kể chuyện cổ tích không?"
"Hả?"
Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của anh, Nghê Hạ mới sực hiểu ra là mình đang làm gì. Cô buông tay áo anh ra như phải bỏng, "À, không, nói đùa thôi. Tôi đi trước đây!"
Dứt lời, Nghê Hạ chẳng dám nhìn anh mà chạy vội về phía khách sạn.
Hoắc Thiệu Hàng nhìn theo bóng cô mà như đang suy tư gì đó... Kể chuyện cổ tích? Nói đùa? Đùa kiểu gì vậy?...
Nghê Hạ vội vã trở về phòng, đóng cửa lại xong, cô dựa vào tường thở hổn hển. Sao vừa rồi cô lại hỏi như vậy chứ? Nhất định Hoắc Thiệu Hàng sẽ cảm thấy cô thần kinh rồi.
Thật ra chỉ vì anh xuất hiện đúng vào lúc cô không vui, thế nên... cô lại nhớ về ngày còn nhỏ.
Còn nhớ lần đó bố không về đón sinh nhật cùng cô nên cô rầu rĩ mãi, vì thế cô làm tổ trong chăn, mặc cho mẹ với chị gái nói thế nào cũng không ra ăn bánh kem. Sau đó anh tới, mang theo quà cùng lời xin lỗi của Hạ Tông Nguyên đến tìm cô. Thật ra, chỉ cần nhìn thấy anh Thiệu Hàng là cô đã vui rồi, nhưng nghĩ đến việc bố mải đi làm nên cô lại gục mặt xuống. Cô không chịu ra ngoài ăn bánh, thế nên anh ngồi xuống mép giường, kể chuyện cổ tích cho cô vui. Khi đó cô nghĩ, giọng của anh đẹp trai này sao lại dễ nghe như vậy, hơn nữa, trong số những người mà cô biết, thì anh là người kiên nhẫn nhất, dịu dàng nhất, đẹp nhất...
Ngày đó, Hạ Dĩ Hàm tám tuổi không ăn bánh kem, nhưng cô bé lại có một ngày sinh nhật cực kỳ vui vẻ.
Đến giờ, Nghê Hạ vẫn còn nhớ Hoắc Thiệu Hàng mười sáu tuổi ân cần xoa đầu cô, nhỏ giọng kể chuyện cho cô nghe. Nếu, vẫn có những ngày như thế thì thật tốt. Nghê Hạ cười khổ, thôi bỏ đi, chắc anh ấy cũng đã quên mình từ lâu rồi.
...
"Bắt đầu quay, bắt đầu quay!", đạo diễn diễn giải các hành động trong cảnh cho Nghê Hạ xong thì mọi người bắt đầu tiến hành quay.
Phó đạo diễn chỉ huy mọi người, "Ba người đều phải cài dây cáp, tranh thủ thời gian đi."
"Được rồi ạ."
Cảnh quay hôm này có Hạ Hầu Tuyết Uyên, Long Tiêu Tiêu, và Huyền Hỏa. Nội dung của cảnh quay là, Hạ Hầu Tuyết Uyên và Long Tiêu Tiêu cùng chạy ra khỏi thành, hai người bị đám thích khách áo đen đuổi giết, thế nên phải trốn vào rừng rậm. Trong lúc chạy trốn, hai người gặp Huyền Hỏa đang tắm trong hồ nước. Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm Huyền Hỏa gặp lại Hạ Hầu Tuyết Uyên, vì thế nàng không chút do dự ra tay cứu hai người.
Vốn dĩ cảnh quay này rất đơn giản, nhưng vì nguyên nhân thời tiết nên lại thành một cảnh cực kỳ gian nan đối với Nghê Hạ. Đang độ tháng ba, tuy đã vào xuân nhưng nhiệt độ cũng chỉ trên dưới mười độ, vậy mà Nghê Hạ phải ngâm mình trong hồ nước lạnh giá.
Cô có cảnh bay ra khỏi mặt nước, ống kính quay gần nên cô mặc rất ít, ngâm dưới nước cũng không có cách nào gian lận được. Cảnh Tố kè kè bên cạnh xoa bóp cho cô, "Cắn răng chịu đựng, vài phút là xong rồi, cố lên."
Nghê Hạ gật đầu. Cô biết diễn viên thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, mùa hè nóng nực thì diễn cảnh mùa đông, mùa đông thì lại phải làm như vô cùng mát mẻ... Hết cách, xuống thì xuống thôi.
Vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc vừa bước chân vào hồ nước lạnh, Nghê Hạ vẫn không kiềm chế được mà phải hít một hơi. Trong lòng cô thầm chửi, mẹ kiếp, như băng thế này...
"Action!", Hầu Quang Trung hô lên, máy quay bắt đầu chuyển động.
Trên màn hình là một hồ nước tĩnh lặng, loang loáng ánh sáng. Rồi một bóng hình xuất hiện trước mắt mọi người. Mái tóc đen, bờ vai nhẵn nhụi trắng nõn, chỉ thế thôi đã khiến người ta như đang được chiêm ngưỡng tiên cảnh.
Máy quay kéo vào cận cảnh, thiếu nữ trong hồ nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng như ngọc lên, bọt nước chảy xuống da thịt nàng qua những kẽ tay.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng binh khí va chạm. Người con gái chậm rãi ngoảnh đầu lại, hờ hững, tuyệt mĩ, hơi có phần bất mãn do bị quấy rầy, sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy một gương mặt kiều diễm đến mức khiến ai nấy đều phải nín thở.
Nhóm giám chế ngồi trước màn hình đã từng gặp qua rất nhiều nữ diễn viên có tạo hình cổ trang đẹp rồi, nhưng người có khả năng thể hiện nét cổ đại một cách duy mĩ thế kia thì lại vô cùng ít ỏi. Mà hiện giờ, cô gái tên Nghê Hạ kia lại khiến họ hết sức ngỡ ngàng.
...
Máy quay đảo góc, Hạ Hầu Tuyết Uyên và Long Tiêu Tiêu cùng chạy tới bên hồ.
"Tiêu Tiêu, nhảy xuống nước đi, để ta đối phó với bọn chúng!"
Long Tiêu Tiêu vội lắc đầu, "Một mình chàng sao có thể đối phó với nhiều tên như vậy được! Ta không đi, ta phải giúp chàng!"
"Nàng nói cái gì khờ dại vậy! Chẳng lẽ nàng muốn cả hai chúng ta cùng chết nàng mới vui lòng sao!", Hạ Hầu Tuyết Uyên nghiêm túc nhìn nàng ta.
Long Tiêu Tiêu vẫn chỉ lắc đầu.
Lúc này, nhóm truy binh cũng đã đuổi đến nơi. Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, "Đừng kẻ nào hòng thoát được!"
Nói xong, hắn giáng một chưởng về phía Hạ Hầu Tuyết Uyên. Long Tiêu Tiêu mở to hai mắt, không chút nghĩ ngợi liền xông lên chắn phía trước Hạ Hầu Tuyết Uyên, sau đó, nàng ta bị một chưởng đó đánh ngã xuống hồ.