"Chị Nghê Hạ, là anh Hoắc đấy.", Đường Kỳ ngồi ở bàn trang điểm cạnh cô, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đến, cô nàng lập tức kéo ống tay áo Nghê Hạ.
Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng chằm chằm. Anh đi Bắc Kinh đã hai tuần rồi, hai người họ cũng không gặp nhau đã hai tuần, cô không ngờ anh lại xuất hiện ở đây. Giây phút nhìn thấy anh, tim cô như nhảy nhót vui sướng, nếu không phải bởi địa điểm không thích hợp thì cô nhất định sẽ nhào vào lòng anh...
"Anh Hoắc, anh là nam chính sao?", có một diễn viên bạo gan hỏi.
Hoắc Thiệu Hàng còn chưa trả lời thì Thẩm Tòng Ngưng đã đáp, "Đúng thế, mọi người không biết sao, Thiệu Hàng chính là Cố Thanh Nhượng đấy."
Cả căn phòng vang đầy những tiếng xuýt xoa, hiển nhiên là bởi mấy người đóng vai phụ kia đang cực kỳ vui sướng. Nghê Hạ nghe Thẩm Tòng Ngưng nói thế liền híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng như có như không ẩn ý cười, trông kỳ quái vô cùng.
Bắt gặp ánh mắt đó, Hoắc Thiệu Hàng biết ngay người nào đó đang khó chịu, anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ, vốn định cho cô bất ngờ, kết quả là đảo ngược.
"Anh Hoắc, anh hóa trang đi ạ.", Đường Kỳ đã xong.
Hoắc Thiệu Hàng ngồi luôn vào bàn cạnh Nghê Hạ.
Nghê Hạ nghẹn một hơi, nhưng vẫn không mở lời với anh trước.
"Nghê Hạ, lát nữa là cảnh của chúng ta rồi, dượt lời thoại một lượt đi.", diễn viên thường xuyên tranh thủ tập lời thoại trong lúc hóa trang để tiết kiệm thời gian, Hoắc Thiệu Hàng nói một cách nghiêm túc như vậy, Nghê Hạ khó lòng mà phản bác được.
"Vâng.", cô lật đến trang thoại, làm như bâng quơ hỏi, "Anh Hoắc là nam chính của phim này, thế mà tôi không biết đấy."
"Ừm, mấy hôm trước mới quyết định.", Hoắc Thiệu Hàng cười với cô, "Thì ra em là nữ chính, tốt quá."
Giả vờ, lại giả vờ! Hai ngày trước cô đã kể là mình đi thử vai nữ chính, thế mà anh là nam chính nhưng cô lại không biết. Cô không biết thì cũng thôi đi, nhưng tại sao Thẩm Tòng Ngưng lại biết?
Nghê Hạ nghiêng đầu lườm Hoắc Thiệu Hàng một cái. Người kia hơi nhướng mày, lại bất thình lình thò tay xuống dưới tập kịch bản khẽ nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp lướt qua mu bàn tay cô khiến cô suýt chút nữa đỏ mặt. Bao nhiêu người thế này, nhỡ không cẩn thận sẽ bị nhìn thấy ngay, vậy mà anh lại mặt dày đến thế là cùng!
Nghê Hạ khẽ ho, cố xem nhẹ biểu cảm cười như không cười của anh, nghiêm túc dượt lời thoại.
Ở một bên khác, Thẩm Tòng Ngưng xụ mặt. Từ lúc Nghê Hạ xuất hiện đến nay, cô ta cứ cảm thấy quan hệ giữa mình và Hoắc Thiệu Hàng thay đổi bất ngờ. Tuy rằng trước kia anh cũng chẳng tỏ thái độ gì đặc biệt với mình, nhưng ít ra thì vẫn như là bạn bè. Còn hiện giờ, anh chẳng nói với cô ta câu nào, vừa đến đã tiến tới chỗ Nghê Hạ. Thẩm Tòng Ngưng thật sự không cam lòng, cô ta thích Hoắc Thiệu Hàng nhiều năm như vậy, sao lại có thể cho phép một người nhảy ra giữa chừng thu hút anh chứ, cô ta cũng không tin cô gái kia có thể thật sự tóm được anh. Trước đây cô ta không vứt bỏ được sự kiêu hãnh của mình nên không dám theo đuổi Hoắc Thiệu Hàng, so sánh giữa việc mất Hoắc Thiệu và mất thể diện, cô ta biết cái nào nặng cái nào nhẹ!
Hóa trang xong liền đến trường quay chờ, hai người đều đã thay xong phục trang.
Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười, "Sao thế, nhìn thấy anh không vui à?"
"Tin tức về người nào đó, em còn biết muộn hơn cả người ngoài, không phải là em không vui, mà là quá hổ thẹn.", Nghê Hạ nhếch khóe miệng, cười như không.
Hoắc Thiệu Hàng giơ tay lên, định véo má cô theo thói quen, nhưng nghĩ lại, đây là phim trường chứ không phải ở nhà, vì thế anh chuyển sang vỗ vai cô. Hoắc Thiệu Hàng đè thấp giọng nói, "Anh muốn cho em một điều bất ngờ nên mới không nói với em, còn về Thẩm Tòng Ngưng, anh nghĩ là cô ấy biết tin từ chỗ đạo diễn."
"Thế sao? Vậy Hoắc đại ảnh đế, anh có biết vì sao cô Thẩm lại hạ mình đến đây đóng vai nữ phụ phản diện không? Anh không cảm thấy quá kỳ lạ à?"
Hoắc Thiệu Hàng trầm tư, "Đến làm lá xanh* cho Nghê đại tiểu thư, không phải là quá quang vinh sao?"
Nghê Hạ sửng sốt, phì một cái suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Nếu người hâm mộ mà biết một Hoắc Thiệu Hàng lúc nào cũng nghiêm nghị, lịch thiệp lại mồm mép dẻo quẹo thế này thì kiểu gì họ cũng sốc buốt óc cho mà xem.
"Làm lá xanh cái gì chứ, cô ta muốn làm đóa hoa* cho người ta hái thì có.", Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng bằng ánh mắt sâu xa, sau đó bỏ đi ra chỗ biên kịch thảo luận kịch bản. Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
*Câu hội thoại của HTH và NH được lấy từ ý của câu tục ngữ "Hoa đỏ mấy cũng vẫn cần lá xanh". Cam tâm làm "lá xanh" tức là chịu lùi lại vị trí phụ trợ. Một ngày quay nhanh chóng trôi qua. Tám giờ tối vẫn còn một cảnh quay đêm. Tạm thời, những diễn viên chưa phải quay đều ở trong phòng nghỉ.
"Nghê Hạ, Nghê Hạ, Nghê Hạ!"
Nghê Hạ đang nghiêm túc đọc kịch bản thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô lập tức cứng sống lưng. Ngước mắt nhìn, quả nhiên là tên ngốc Ôn Đạc đang sung sướng chạy về phía cô.
Nghê Hạ gần như bất giác nhìn ngay về phía Hoắc Thiệu Hàng, ánh mắt anh rất bình tĩnh, nhưng Nghê Hạ lại nhìn ra được vẻ chế nhạo trong mắt anh.
Không hiểu vì sao, cô hơi chột dạ.
Từ từ đã... Tại sao cô phải chột dạ? Chẳng phải lúc nào cũng có một đám con gái nhìn anh như hổ rình mồi sao? Nghĩ như vậy, Nghê Hạ liền cảm thấy yên tâm.
Ôn Đạc có gương mặt điển trai, lại hùng hục chạy vào như thế đương nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, đặc biệt là lúc cậu ta đặt một túi đồ ăn to trước mặt nữ chính Nghê Hạ.
"Nghê Hạ, nghe nói muộn rồi mà cô vẫn phải đóng phim, nên tôi mang đồ ăn đến cho cô ăn đêm.", Ôn Đạc chớp mặt, vẻ mặt rất chi là ân cần.
"Cảm ơn, tối muộn tôi không ăn."
"Sao lại không ăn được? Không ăn rồi cô gầy đi thì làm sao?", trông Ôn Đạc như không hề tán đồng, cậu ta lập tức lôi đồ ăn trong túi ra, tức khắc, mùi thơm bay khắp cả gian phòng.
"Tổng giám đốc Ôn đối xử với Nghê Hạ tốt thật đấy.", Thẩm Tòng Ngưng cười nói.
Ôn Đạc gãi gãi cái gáy, "Nên mà, nên mà, tôi thích Nghê Hạ nên chắc chắn phải đối xử
tốt với cô ấy rồi."
Thẩm Tòng Ngưng cong môi cười, dường như đang lẳng lặng nhìn Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng nghiêm túc nhìn Ôn Đạc, ánh mắt sâu hun hút.
Nghê Hạ hắng giọng một tiếng, "Ngại quá, tổng giám đốc Ôn, tôi không ăn thật đấy, tôi còn phải quay phim."
"Ôi dào, không sao đâu, ăn một chút thôi, nhé?", một chàng trai hơn hai mươi tuổi mà cứ như một đứa trẻ nhìn người ta bằng ánh mắt đáng thương. Khóe mắt Nghê Hạ giần giật, ăn không được mà tức cũng không xong.
"Nghê Hạ, lại đây.", đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hàng vang lên. Nghê Hạ nhìn về phía anh, tại sao nghe kiểu gì cũng thấy giọng nói đó đang mang ý cảnh cáo!
"Cậu xem, tôi còn có việc kìa.", Nghê Hạ nói xong liền vội vàng đứng dậy đi về phía Hoắc Thiệu Hàng.
Nhưng cô vừa bước được một bước thì Ôn Đạc liền kéo tay cô lại, cô quay đầu thì thấy cậu ta khẩn khoản hỏi, "Nghê Hạ, thế khi nào cô xong việc, tôi đưa cô về nhé?"
"Không cần đâu tổng giám đốc Ôn, chúng tôi vẫn chưa quay xong.", không biết Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy từ khi nào, anh kéo Nghê Hạ đến cạnh mình, sắc mặt thoáng vẻ lạnh lùng.
"Anh là ai mà...", Ôn Đạc cực kỳ bất mãn với người vừa quấy rối mình, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng, cậu ta đột nhiên nhớ tới cái ngày gặp Nghê Hạ ở quán nướng BBQ, hình như lúc ấy người này cũng có mặt. Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng, Ôn Đạc ngay lập tức cảm nhận được một mối nguy cơ tiềm ẩn nào đó.
"Bao lâu tôi cũng có thể chờ cô ấy.", Ôn Đạc nói, "Sao anh cũng ở đây?"
Hoắc Thiệu Hàng hờ hững nói, "Không khéo rồi, tôi là nam chính của phim này."
"Sao không ai nói với tôi chuyện anh là nam chính hả?" Ôn Đạc nổi giận, kể cả cậu ta chỉ một lòng quan tâm đến nữ chính thì đám người kia cũng nên báo cáo xem bạn diễn của Nghê Hạ là ai chứ. Nếu là Hoắc Thiệu Hàng, cậu ta cứ có cảm giác là mình đang loanh quanh một hồi nhưng lại đi thành toàn cho người khác vậy!
"Chẳng lẽ lúc ký hợp đồng, tổng giám đốc Ôn không đọc sao?", Hoắc Thiệu Hàng hơi cong môi.
Không hiểu sao, Ôn Đạc cứ có cảm giác mình đang bị châm chọc vậy. Một công tử chỉ giỏi chơi bời lêu lổng lần đầu tiên cảm thấy mình bị xem thường.
Tình huống có chút quái dị, mọi diễn viên đều dồn ánh mắt về phía ba người họ.
Nghê Hạ mím môi, kéo ống tay áo Hoắc Thiệu Hàng, "Mình ra ngoài đi, cũng sắp bắt đầu rồi."
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, liếc Ôn Đạc một cái rồi cùng Nghê Hạ đi ra ngoài.
Ôn Đạc bị ánh mắt của Hoắc Thiệu Hàng bắn cho trọng thương, "Hai người..."
"Tổng giám đốc Ôn.", Đường Kỳ vỗ vai Ôn Đạc.
Ôn Đạc mù mờ quay đầu lại nhìn cô nàng thì chỉ thấy Đường Kỳ thở dài với cậu ta, ánh mắt hiện rõ vẻ thông cảm, "Từ bỏ đi."
"..."
Còn một đoạn đường ngắn nữa mới đến phim trường, gần nửa đêm, chẳng thấy một bóng người. Hoắc Thiệu Hàng đi phía trước, Nghê Hạ theo sau anh.
"Anh đi nhanh thế làm gì?"
"Hoắc Thiệu Hàng! Anh Hoắc?", đúng là cậy chân dài, cô phải chạy mới theo kịp anh. Vừa đuổi được tới nơi, người đi phía trước bỗng dừng lại khiến Nghê Hạ va phải lưng anh.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Hoắc Thiệu Hàng kéo tọt vào góc ngoặt.
"Thì ra Ôn Đạc là cậu fan của em hôm đó.", một tay Hoắc Thiệu Hàng chống lên tường, một tay cầm lấy cổ tay cô, dùng sức siết lại.
Nghê Hạ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút khiến người khác bất giác chìm đắm. Nghê Hạ phát hiện ra, dù đã ở bên nhau rồi, nhưng cô vẫn không quen với ánh mắt đó của anh, sâu thăm thẳm mà quyến rũ chết người. Cô cúi đầu né tránh ánh mắt ấy rồi thấp giọng nói, "Em cũng bất ngờ, vốn tưởng là fan bình thường, ai dè lại là sếp."
"Lúc anh không ở đây, cậu ta cũng theo đuổi em như thế à?", anh lại gần hơn, giọng nói trầm thấp dày từ tính. Nghê Hạ thật sự không chịu nối cái kiểu này của anh, cái kiểu cứ cố tình... mê hoặc.
"Em có gặp mấy đâu. Với lại cậu ta theo đuổi thế nào thì liên quan gì đến em?"
Có vẻ câu trả lời này khiến Hoắc Thiệu Hàng rất vừa lòng, anh nhẹ giọng cười rồi khẽ hôn lên khóe môi cô, "Vậy thì tốt rồi, sau này đừng để ý đến cậu ta."
Nghê Hạ gật đầu, khẽ đẩy anh ra, gương mặt thoáng ửng hồng, "Đừng, nhỡ người khác thấy thì sao."
"Bao nhiêu ngày không gặp rồi, anh nhớ em.", anh nhìn cô một cách chăm chú, rõ ràng là lời nói trêu chọc nhưng anh lại nói một cách vô cùng trịnh trọng.
Nghê Hạ mím môi, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai thì mới kiễng chân hôn anh.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng tối lại, nhưng anh đang định ôm lấy eo Nghê Hạ thì cô đã vội vàng lẩn ra ngoài, "Dừng, quay phim quan trọng hơn."
Nói xong, cô đắc ý đi về phía trường quay.
Hoắc Thiệu Hàng bất đắc dĩ bật cười, lại trêu người ta xong bỏ chạy, cái tính này, không trị không được.
...
Quay xong cảnh tối cũng đã 12 giờ. Trợ lý thu dọn đồ đạc xong thì Nghê Hạ cũng chuẩn bị lên xe bảo mẫu.
"Nghê Hạ!"
Nghê Hạ dừng lại mấy giây sau đó vội vàng nhảy lên xe, "Đóng cửa, đóng cửa, đóng cửa."
Cô bé trợ lý cuống quýt kéo cửa xe lại, "Sao thế ạ?"
"Không có gì, lái xe đi."
Tài xế khởi động xe. Xuyên qua gương chiếu hậu, Cảnh Tố nhìn thấy Ôn Đạc, "Chậc chậc chậc, Nghê Hạ, tổng giám đốc Ôn này đúng là si tình thật đấy."
Bận rộn một ngày, Nghê Hạ cũng mệt mỏi, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, "Chỉ là một đứa trẻ mà thôi."
Cảnh Tố buồn cười, "Phải, phải, phải, chỉ có anh Hoắc nhà em là chín chắn, quyến rũ thôi."
Nghê Hạ mở to mắt nhìn Cảnh Tố, "Chị không thấy câu này của chị vô nghĩa à?"