Chỉ chưa đầy một tuần sau, chủ nhà đã gọi điện thông báo tớihai cô gái, nói rằng có thể chuyển nhà được rồi.
Quả thật, có thể nói đây là tin tức tích cực nhất mà Dương MạnVũ nhận được trong thời gian gần đây.
Cô cùng Tống Giai Tuệ bắt đầu thu xếp chuyển nhà từ thứ ba,vậy mà tới tận chủ nhật mới tạm coi như dọn dẹp xong tương đối.
Rõ ràng mới cóhơn một học kỳ trôi qua thôi mà, không rõ vì sao đồ đạc lại có thể nhiều tớinhư vậy.
Dương Mạn Vũ lớn lên nơi miền núi hiểm trở, đương nhiênkhông còn xa lạ gì với mấy công việc nặng nhọc, có lẽ chừng đó hành lý của cảhai sẽ không thể nào làm khó được cô đâu.
Dự định là như vậy, thế nhưng đếnngày chuyển đi Tống Giai Tuệ lại vội vàng giữ tay cô lại, đằng sau cô ấy làbóng dáng cao lớn của Chu Minh Tuấn.
Và đằng sau Chu Minh Tuấn… là Diệp Liên Thành.
Trái tim bạn học Tiểu Dương bỗng có thêm một phen hốt hoảng.
Liên Thành… anh… anh lại tới đây làm gì?
Gương mặt anh hiện rõ vẻ không tình nguyện, chẳng qua là vìChu Minh Tuấn nài nỉ liên tục bên tai, nếu không thì đời nào có chuyện cậu chủnhà họ Diệp hạ mình tốn công sức như thế.
May mắn thay, ngoại trừ biểu cảmkhông mấy nhiệt tình kia, thái độ của anh vẫn có thể coi như khá ôn hòa, toàn bộthời gian chỉ tập trung mang hành lý của hai cô gái để lên thùng xe.
Nghe ChuMinh Tuấn nói cậu ta phải nịnh nọt rất nhiều mới được bố mình đồng ý cho mượnchiếc xe này, không giống dòng xe thể thao thời thượng mà cậu ta hay dùng, tuykhông quá bắt mắt, thế nhưng lại hữu dụng hơn rất nhiều.
Thế mới thấy tốn cả đốngtiền để mua xe, đẹp thì đẹp thật, vậy mà lúc cần đến thì lại chẳng bằng con xegià cỗi của đại gia Chu.
“Đại gia Chu” ư?
Nghe thế nào cũng thấy giống cách nói mỉa mai của một ai đó,Dương Mạn Vũ âm thầm lắc đầu, Diệp Liên Thành quả thực là tấm gương xấu cho ngườikhác, chẳng bao lâu mà Chu Minh Tuấn đã học hành thành tài tính xấu của anh rồi.Không chỉ quý ngài Diệp Chính Đông thôi đâu, mà ngay cả đại gia Chu Minh Sơn nếubiết con trai chẳng thể gọi bố mình được lấy một câu tử tế, hẳn là sẽ tức đến nỗinhập viện mất.
“Dương Mạn Vũ, cậu cứ yên tâm, bố tôi không hẹp hòi như vậyđâu, đến ngay cả ngài Diệp được con trai gọi như vậy còn chưa buồn nhíu mày lấymột cái, đại gia Chu đương nhiên cũng phải nhắm một mắt mở một mắt cho qua rồi.”Chu Minh Tuấn bật cười.
Nghe đến đây, Dương Mạn Vũ bất giác nhìn về phía Diệp LiênThành, anh vẫn luôn im lặng một mực từ đầu đến cuối.
Không biết anh đang nghĩgì?
Nếu là ngày trước, cô có thể đường hoàng đến bên cạnh anh,nhưng hiện tại cô đã không còn tư cách gì để làm vậy nữa rồi.
Trái tim bỗng dưng như bị ai đó bóp nghẹt, Dương Mạn Vũ vộivàng quay đầu đi hướng khác.
Chỗ ở mới cách trường chưa tới mười lăm phút lái xe, tronglúc Chu Minh Tuấn tất bật dỡ đồ đạc từ trên xe xuống, Dương Mạn Vũ cũng bắt đầumang thùng đựng quần áo vào trong tòa nhà, thế nhưng vừa mới nâng chúng lên thìDiệp Liên Thành đã lập tức giành lấy.
“Em… em tự làm được mà.” Cô lắp bắp, cuống quýt muốn lấy lạiđồ từ trên tay anh.
“Không cần, em lên phòng trước đi.” Diệp Liên Thành thấp giọngnói, không biết từ lúc nào tay áo anh đã được xắn lên cao, để lộ phần cơ bắp mạnhmẽ quyến rũ, hình ảnh ấy nhất thời làm Dương Mạn Vũ cảm thấy mất tự nhiên.
Dạo gần đây cô rất hay để ý mấy chuyện lung tung như vậy, thậtkhông tốt chút nào.
Cố gắng chuyển tầm mắt, lại chợt thấy đống hành lý quá cỡmà anh mang theo quá vướng víu, Dương Mạn Vũ liền lấy lại một phần trong số đó,tiếp theo lại mặc cho anh ra sức ngăn cản mà bước vào thang máy cùng anh.
Quả nhiên, chỉ cần hai người ở riêng một chỗ thì bầu khôngkhí liền trở nên gượng gạo.
Cuối cùng, Dương Mạn Vũ quyết định lên tiếng trước: “Mấy hômvừa rồi… Tịnh Ý muốn cảm ơn anh, con bé nói đồ ăn anh mua rất ngon.”
Giọng cô hơi nhỏ, còn mang theo vài phần dè dặt, giống nhưlà đang thăm dò.
Anh thấp giọng cười khẽ: “Vậy lần sau tôi sẽ mang đến nhiềuhơn.”
“Không cần, không cần đâu, mấy món đó chắc là đắt lắm.” Cô lắcđầu xua tay, vốn dĩ đã hứa với Tịnh Ý sẽ chuyển lời cảm ơn của con bé tới anh,không nghĩ tới anh còn muốn đến lần nữa.
Phải thừa nhận, Diệp Liên Thành đối xửvới em gái cô rất tốt, tốt tới nỗi khiến cho những hành động cô làm trước đâycàng trở nên xấu xí.
Xem ra, Dương Mạn Vũ đã trở thành loại con gái vô tình bạcnghĩa đến mức đáng ghét rồi đấy, cô sinh ra đã là đứa trẻ không được nhiều ngườiyêu mến, nay lại càng làm người khác thấy ác cảm hơn.
Nén lại tiếng thở dài, vô tình ngẩng đầu lên liền phát hiệnra Diệp Liên Thành đang nhìn cô chằm chằm, mắt anh hơi nheo lại, hàng mi dày rủxuống khiến chúng càng thêm âm u.
Anh nói: “Dương Mạn Vũ, tôi không muốn nhắc lại điều nàyđâu, nhưng tôi thật sự muốn giúp đỡ em gái em.”
Nói rồi, anh tiến thêm một bước, dồn ép Dương Mạn Vũ vàotrong góc, khí thế tỏa ra từ anh khiến cô nín thở chùn bước.
“Em yên tâm, chuyện giữa tôi và em không liên quan gì đến việcnày.”
Dưới sức ép từ Diệp Liên Thành, Dương Mạn Vũ chợt cảm nhậnmiệng lưỡi khô khốc, thân thể không ngừng lùi về phía sau.
Lùi mãi, lùi mãi, cho tới khi lưng cô chạm vào bức tường kimloại lạnh băng.
“Ít nhất… ít nhất em sẽ trả lại cho anh tiền viện phí của TiểuÝ.”
“Tôi không cần tiền của em.” Anh càng cúi thấp hơn nữa, chotới khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy hai gang tay.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh xoáy sâu vào đôi mắt cô, đôi mắttừng khiến Dương Mạn Vũ ngơ ngẩn say mê, trước đây là vậy, mà hiện tại… vẫnchưa từng đổi thay.
Trong không gian nhỏ hẹp, không khí đang dần dần bị rút cạntừng chút một, đầu óc cô mơ màng, không sao chống đỡ nổi sự tấn công từ anh.
Khoảng cách… khoảng cách càng ngắn hơn nữa rồi… ánh mắt cô dínhchặt vào đôi môi mềm mại của Diệp Liên Thành, không biết bao nhiêu lần trướcđây cô đã dịu dàng hôn lên đôi môi ấy, từng lần từng lần đều khiến trái tim cômềm tan ra thành nước…
Có lẽ chỉ còn thiếu một giây nữa thôi Dương Mạn Vũ sẽ hoàntoàn chìm đắm trong khoảnh khắc mộng tưởng này, vậy mà đến cuối cùng, Diệp LiênThành lại tự mình rời đi trước.
Cô choàng tỉnh ngơ ngác nhìn anh… vậy là sao?
Thang máy đã lên tới nơi mà cô không hề nhận ra, tới khi đôichân đứng vững trở lại thì Diệp