Ngày 30 tháng Tám là ngày tập trung của toàn thể tân học sinh trường THPT Nhất Trung.
Là một trong những trường cấp ba trọng điểm của thành phố S, ngay từ đầu Nhất Trung đã duy trì một luật bất thành văn, từ cấp hai thi lên cấp ba dựa điểm thi từ thấp đến cao chia thành lớp chọn, lớp đại trà và lớp yếu. Trong sân bóng là bốn bảng tin rất dễ trông thấy với một danh sách chia lớp rõ ràng.
Không khí trước bảng tin rộn rộn ràng ràng, náo nhiệt vô cùng.
Túm năm tụm ba học sinh kề vai bá cổ sôi nổi chuyện trò.
Tống Sa Sa không xen vào được, kiễng chân lên cũng chỉ nhìn được một đám người nhốn nháo, xem đồng hồ, định đi dạo trong trường để làm quen với môi trường mới trước tiên. Cô lùi lại mấy bước nhưng chợt có người hỏi cô:
– Cậu tên là gì? Có cần tớ xem hộ không?
Tống Sa Sa hơi run, nghiêng đầu nhìn thì trông thấy dáng con gái nhỏ nhắn xinh xắn, mặt bầu bĩnh, đang đẩy kính lên, nở nụ cười tỏa nắng.
– Cậu không biết chứ, đừng tưởng nhiều người, muốn chen vào cũng không phải không được, nếu không tin cậu cứ thử xem.
Tống Sa Sa còn chưa kịp nói, cô bạn mặt tròn như con cá chạch nhỏ đã chen được vào trong đám người, một lát sau, một cánh tay trắng ngần vươn ra trong tầng tầng lớp lớp đầu người vẫy với cô.
Cảnh Lê nhanh chóng chạy ra, thở hồng hộc và cười:
– Cậu tên gì đấy? Tớ tên là Cảnh Lê, ‘Cảnh’ trong ‘phong cảnh’, còn ‘Lê’ trong ‘bình minh’.
Tống Sa Sa đáp:
– Tớ tên là Tống Sa Sa. ‘Tống’ trong triều Tống,…
Cảnh Lê hỏi:
– Còn ‘Sa’ kia trong ‘sợi xoắn’ phải không?
– Ừ, cảm ơn cậu. – Tống Sa Sa gật đầu.
– Không cần cảm ơn đâu, đều là bạn cả mà. Tên này của cậu giống tên tớ vừa thấy, cho tớ 5 phút, tớ sẽ tìm giúp cậu!
Nói đoạn, Cảnh Lê lại dùng kĩ năng phi thường của bản thân len vào đám đông.
Tống Sa Sa kiễng chân lên, trông thấy cái kẹp tóc màu đỏ của Cảnh Lê.
Cậu ấy đang cố gắng tìm tên.
Tống Sa Sa ngẫm nghĩ, bước đến quầy bán đồ mua hai chai nước khoáng, khi quay lại tốn mất hai phút nhưng hình như bầu trước bảng tin đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng biết từ khi nào trong ba lớp ngoài ba lớp người vây quanh bảng tin xuất hiện thêm bốn, năm thanh niên.
Mấy người họ đứng ngoài cùng.
Một trong mấy người đó to giọng hét lên:
– Tránh ra.
Đám học sinh bị hét to bực mình ngoảnh lại, nói “Dựa vào đâu…” nhưng còn chưa kịp nói xong đã im bặt, cúi gằm mặt đi về phía trước. Tiếp đó, anh chàng Béo dùng một số chiêu khác, chưa đến nửa phút sau đám đông tập trung ở trước bảng tin thứ tư đã tản ra, ở bảng tin thứ ba bên cạnh vơi một phần tư số người.
Chỉ trong một thời gian ngắn trước bảng tin còn sôi nổi giờ im ắng hẳn đi, trước đó đám đông còn thì thầm với nhau cũng bắt đầu đi về phía cửa sân vận động.
Anh chàng Béo nhoài người lên lớp kính.
Chốc lát sau, cậu ta ngoảnh lại và la to:
– Mẹ nó chứ, anh Châu trâu bò quá! Thi giữa kì kiểu gì mà được 18 điểm vậy? Chọn bừa đáp án cũng hơn điểm anh!
Sân vận động đang im lặng như tờ bỗng chốc ồn ào bởi học sinh tại đây đều nghe thấy tiếng la của anh chàng Béo không kém thổi kèn đồng.
Chẳng biết ai đã bật cười.
– Mẹ nó, đứa nào dám cười anh Châu hả! Giỏi thì đứng ra đây cho tao xem! – Béo phát cáu.
Nhưng quá đông người nên chẳng thể phân biệt được ai. Một chai nước khoáng chẳng biết từ từ đâu đến đập thẳng vào đầu Béo. Cậu ta che gáy, đúng lúc định điên tiết thì một giọng nói vang lên:
– Đủ rồi đấy, Béo. Quay lại đi.
Béo rất nghe lời, xoa gáy và càu nhàu đôi câu mới ngoan ngoãn trở lại chỗ Đường Nam Châu. Đường Nam Châu mặc áo phông trắng, dáng người cao ráo, bên cạnh cậu ta còn có hai, ba thằng con trai khác và giờ đang chế nhạo Béo.
– Béo ơi là Béo, mày ầm ĩ như thế làm cả Nhất Trung đều biết anh Châu nhà mình thi được 18 điểm thôi đấy.
– Mày định vứt mặt mũi của anh Châu đi đâu vậy hả?
…
Béo ngại ngùng, gãi đầu cười ha ha. Đường Nam Châu làm như không nghe thấy, đến trước bảng tin, vẻ mặt hững hờ, dưới toàn bộ ánh mắt của mọi người cạy lớp kính ra dễ như ăn kẹo, nói:
– Bút.
Béo kêu a lên:
– Anh Châu à, anh nghĩ em hay mang bút giống như con mọt sách à? – Sau đó cậu ta vừa nói vừa lướt nhanh đám học sinh quanh đó, hắng giọng – Này, đeo ba-lô, đưa bút lại đây.
Cô bạn bị chỉ mặt điểm tên hơi run, vội vàng lấy cái bút đen trong ba-lô ra rồi đưa cho. Béo nhận lấy rồi đưa cho Đường Nam Châu. Cậu ta quay người lại, xóa điểm trên bảng tin đi, sau đó hất cằm hỏi:
– Người đứng đầu được bao nhiêu điểm?
– Để em đi xem. – Béo chạy ra bảng tin A, hét to – 578! Tống Sa Sa!
Chẳng bao lâu sau, cây bút đen đã ghi một số điểm – 579.
Anh chàng Béo chạy về, cười ha hả:
– Anh Châu lợi hại quá, cao hơn người đứng đầu cả một điểm, đứng đầu rồi.
Đường Nam Châu không nói gì, đóng nắp bút lại rồi thảy qua cho Béo.
– Đi thôi.
Béo trả lại bút cho người ta, thấy dáng vẻ nhút nhát thì lầm bầm một cậu:
Có ăn thịt quái đâu mà sợ, chỉ
mượn mỗi cái bút thôi mà, có phải không trả lại đâu! Đúng lúc đó, mãi mới có người lên tiếng bất bình:
– Mấy người dựa vào cái quái gì mà hung hang vậy hả!
– Ôi giời, thế thì sao? Mày muốn đánh giá phải không? Đúng lúc lâu rồi tao đây chưa được động tay động chân… – Béo xắn ống áo lên, vặn năm ngón tay rồi đẩy người vừa nói. Đẩy rồi lại lôi, không khí căng thẳng như giương cung bạt kiếm chỉ trong tích tắc.
Không bao lâu sau đã có thêm bốn năm người gia nhập, thành hai phe đối lập.
Béo tự dưng nở nụ cười:
– Giời ơi, tao còn tự hỏi sao nghe giọng ai quen thế, hóa ra là một trong tám kẻ đó. Chạy đến Nhất Trung đọc sách mà không biết đây là địa bàn của ai à! Chỗ của anh Châu bọn tao, mày muốn quậy là quậy được à?
Đám đông vây xem đã hiểu ra sao.
Hóa ra là hai tên lưu manh của phe đối lập.
Bé tí đã đánh nhau, đôi khi chẳng cần lý do, một đám thiên niên thừa máu liều, chỉ vì những mâu thuẫn bé tí ti cũng có thể thành to chuyện, bảo đánh là đánh. Tuy nhiên, điều ngoài ý muốn là trận đánh nhau này kết thúc nhanh bất ngờ.
Chàng thiếu niên sáng sủa đầy vẻ biếng nhác ấy có tốc độ cực nhanh.
Chưa đến hai phút sau, mấy tên vừa hô to gọi nhỏ đã cúi gằm mặt xuống.
– Anh Châu nhà tao vẫn còn nương tay đấy, nếu anh ấy không nhường thì hai đứa chúng mày hôm nay phải lết vào viện rồi. Sau này có gặp anh Châu thì tốt nhất nên tìm đường vòng mà đi, biết chưa? Hừ, còn chưa nhìn xem đây là địa bàn của ai, dám đến cả Nhất Trung gây chuyện. – Béo nói.
– Đi thôi.
– Vâng. – Béo chuyển đổi vẻ mặt nhanh hơn chong chóng.
Tuy nhiên, một lúc sau hai thằng con trai còn đang cúi gằm mặt đã cởi giày thể thao mình ra ném thẳng về phía Đường Nam Châu.
Có đứa con gái kêu a lên.
Đúng lúc đó, một cánh tay trắng ngần duỗi ra đón lấy chiếc giày đang bay đến rồi ném mạnh xuống đất.
Béo trợn tròn mắt há hốc mồm.
Đường Nam Châu đi đầu quay người lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cô gái đang khoanh tay lại cùng với đôi giày thể thao rơi trên mặt đất.
Người con gái có làn da trắng ngần, tóc đuôi ngực đong đưa theo cái cổ thon phản chiếu ánh nắng vàng ươm. Vết bẩn trên cánh tay quá nhức mắt. Đường Nam Châu sầm mặt, nói:
– Ai nhờ cậu quản việc không đâu?
Tống Sa Sa phủi tay cho hết bẩn, không nói gì. Một lát sau, cô mới nói:
– Sợ ném phải mình nên giơ tay cản lại, không có ý gì đâu.
Nói xong, chẳng thèm nhìn Đường Nam Châu thêm lần nữa, Sa Sa đã đi khỏi đó.
“Thì ra cậu là Tống Sa Sa, bảo sao vừa nghe tên tớ đã thấy quen quen. Ha ha ha ha, thủ khoa của chúng ta làm tớ tìm cả buổi.”
Cô không nói gì, chỉ đưa cho cô bạn mới quen chai nước. Cảnh Lê hỏi:
– Cho… cho tớ hả?
– Ừ, cảm ơn cậu đã tìm tên hộ tớ. – Cô đáp.
– Ôi giời, không cần khách sáo đâu. Tớ cùng tốp với cậu nên sau này sẽ học cùng lớp đấy. Tên ở nhà của tớ là Cẩm Lí, cậu cứ gọi tớ là Cẩm Lí là được. – Cảnh Lê đóng nắp chai song mãi không vặn được nên Tống Sa Sa đành giúp cô nàng.
– Cảm ơn cậu nha, cậu tận tình quá! – Như nhớ đến gì đó, Cảnh Lê chợt hỏi – Tay cậu đau không?
Cô lắc đầu.
Cảnh Lê ngó nghiêng xung quanh rồi thì thầm:
– Aiz, để tớ kể cho cậu nghe này, không nên dây vào cái tên vừa nãy đâu. Trước tớ từng học cấp hai với hắn, hồi cấp hai hắn là đầu sỏ ở trường tớ, cúp học đánh nhau đều biết hết, nghe nói hắn còn giao du với những thành phần mất dạy ở ngoài nữa cơ.
– Tên đó tên gì vậy? – Tống Sa Sa hỏi.
– Đường Nam Châu.
– Viết như thế nào?
– Đường trong triều Đường, Nam trong phương Nam, còn Châu trong triều Chu.
Cô gật đầu, đáp:
– Tên nghệ thuật mà, chẳng giống học sinh cá biệt tẹo nào.
– Đừng trông mặt bắt hình dong. Cậu đừng tưởng hắn đẹp trai nhưng gây rắc rối đứng số một đấy. Cậu đừng bao giờ thích hắn đấy. – Cảnh Lê tiếp lời.
Giữa tháng năm tuổi hoa rực rỡ nhất, hai chữ yêu thích cất lên đều mang theo những rung động đầu đời.
Hai chữ đơn giản ấy tựa như màn pháo hoa rực rỡ sắc màu chẳng bao giờ tắt giữa năm tháng tuổi học trò.
Hết chương 1.2