Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 6-6


trước sau

– Có phải kia là Tống Sa Sa không?

– Hơi giống…

– Lớp trưởng lớp chọn A1 chính là bạn đó, tớ không nhận nhầm người đâu…

– Lại gần xem đi…



Vào buổi sáng, trong sân trường THPT S1 thuvienngontinh.com người người qua lại như mắc cửi và sẽ luôn có một hoặc hai người ở một góc khuất. Cảnh lê chắn trước Tống Sa Sa và ngăn cản toàn bộ tầm nhìn, tuôn một tràng dài:

– Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy con gái người ta đang thì thầm à?

Cảnh Lê lộ dáng vẻ bà chằn.

Hai cô gái định lại gần nhìn thêm mấy lần song bị dọa, nhìn ngó một hồi, cuối cùng xấu hổ chạy mất.

Bấy giờ Cảnh Lê ngoảnh lại, thấy Tống Sa Sa vẫn đang đọc bài đăng trên điện thoại lại càng lo lắng hơn:

– Sa Sa, ở đây đông người, chúng mình về lớp đi.

Tống Sa Sa lắc đầu.

Cô trả điện thoại cho Cảnh Lê:

– Cậu cứ về lớp trước đi.

– Cậu định đi đâu? – Cô nàng hỏi.

– Bảng tin. – Tống Sa S

– Ấy, tớ đi cùng cậu.

Gần nửa tiếng nữa mới vào lớp song sự ồn ào náo nhiệt tại bảng tin không hề giảm, có người đến xem cũng có người kéo bạn bè cùng hóng hớt, cậu một lời tớ một tiếng chẳng khác nào một cái chợ.

Béo ta cũng rất thích hóng hớt, thấy đám đông chỉ mong chen được vào.

Khoan đã, thật sự không ngờ gặp được người quen trên con đường hóng hớt.

Béo xem ảnh dán trên bảng tin xong liền gọi điện cho Đường Nam Châu ngay lập tức. Cuộc gọi vừa mới kết thúc, cậu chàng đã nhìn thấy một trong hai đương sự là Tống Sa Sa đang đi đến. Béo nghe thấy giọng ai đó hét lên, quần chúng nhận ra nữ chính, Béo ta nhanh nhẹn lách người rời khỏi đám đông.

Cảnh Lê đi sau Tống Sa Sa, nhỏ giọng hỏi:

– Sa Sa, cậu định làm gì?

Cô biết Cảnh Lê lo lắng cho mình, bèn an ủi.

Ánh mắt mọi người đều dừng tại trên người Tống Sa Sa.

Dường như vị nữ chính này không hề hoảng loạn, thuvienngontinh.com ung dung bình tvnt tĩnh đứng ở trước bảng tin, như đang đánh giá mấy bức ảnh. Không bao lâu sau, nam chính trong ảnh cũng có mặt, trái ngược hẳn nữ chính ung dung bình tĩnh, nam chính này không kiên nhẫn lắm, vẻ mặt âm u. Cậu quan sát Tống Sa Sa trước tiên, nói với đám đông vây xem phía sau:

– Xem cái gì mà xem, giải tán hết đi.

Trò vui thế này lại không có giáo viên, tội gì không hóng hớt, thế là khán giả quần chúng kiên quyết đứng hứng gió lạnh vây xem.

Đường Nam Châu chẳng bận tâm, duỗi tay mở cửa kính bảng tin.

– Đừng động. – Tống Sa Sa bất chợt cất tiếng, nghiêng đầu làm như không thấy đám đông sau lưng, giọng điệu như đang trò chuyện hàng ngày vậy, hỏi Đường Nam Châu – Chụp lén tớ với cậu chắc chắn người này không thích tớ, cậu có cảm thấy tấm ảnh thứ hai mặt tớ quá to không?

Vấn đề này khiến quần chúng ăn dưa hơi ngơ ngác.

… Đây là điểm chính à?

Nghe xong, Đường Nam Châu không biết nói gì hơn:

– Cậu không phải nhân dân tệ, thì sao tất cả mọi người thích được.

Tống Sa Sa gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

– Góc chụp quá xấu, nếu đổi góc chụp thì mặt tớ sẽ nhỏ hơn… – Dứt lời, cô quay người lại nhìn đám đông đứng đằng sau – Tớ không biết mình đắc tội ai, nhưng tớ tvnt dám chắn người làm chuyện này là học sinh trong trường. Tớ không ngại chụp ảnh dăng lên tieba nhưng làm loại chuyện này ở nơi công cộng, thì bạn ạ, bạn đã vượt quá giới hạn rồi đấy. Tôi không biết cậu muốn thể hiện điều gì? Ám chỉ cái gì? Tớ một không làm trái với nội quy, hai không vi phạm pháp luật nên chẳng làm gì sai cả. Tớ cũng không ngại bị chửi bới, bàn tán đâu…

Suy cho cùng Tống Sa Sa vẫn là con gái Giang Nam nên nói chuyện dịu dàng vô cùng, thế nhưng cô cực kì có khí thế.

– Ai dán, thì người đó phải xé xuống.

Đại ca Đường vừa nghe vừa dựa vào bảng tin cười lạnh một tiếng, ủng hộ:

– Ừm, nghe cậu.

Tống Sa Sa ngoái đầu:

– Đường Nam Châu, cậu cùng tớ đến văn phòng đi.

– Ừ.

Đại ca Đường đi theo bước chân Tống Sa Sa.

Đám đông hết sức kinh hãi.

Đây là ảo giác ư? Đại ca Đường chẳng khác nào một đứa bé ngoan vậy?

Có người nói nho nhỏ:

– Có phải cậu cũng cảm thấy Tống Sa Sa rất có thần thái…

– Phải phải phải, y như chị đại vậy!

– Oa, người nào mà rảnh rỗi thế chứ. Dù có tư thù thuvienngontinh.com thì cũng nên lặng lẽ giải quyết, thế chẳng phải tốt hơn ư? Còn làm đến thế này chứ. Thù lớn thế nào đây!

– Đúng là đồ điên.

– Người ta yêu sớm thật thì làm sao? Người ta học giỏi, luôn nằm trong top 3, giáo viên nói gì đâu? Đúng là vô đạo đức.



Cảnh Lê không đi theo Tống Sa Sa mà ở lại, nghe tvnt thấy mấy lời này lập tức hiểu lời Tống Sa Sa nói. Bạn cùng bàn của mình thật lợi hại, gió
đổi chiều chỉ trong thoáng chốc, dẫn tâm điểm bàn luận sang người dán ảnh!

Cô nàng lén lút đọc diễn đàn trên tieba.

Quả nhiên gió đổi chiều rồi.

Trước đó họ còn bàn tán phải chăng Tống Sa Sa và Đường Nam Châu đang yêu nhau, ấy vậy mà hiện giờ đã biến thành loại người nào vô đạo đức đến thế, dán ảnh trên bảng tin của trường. Khá nhiều học sinh đoán người làm là học sinh nội trú, bởi chỉ có ban đêm dán được ảnh.

Thậm chí, có người còn nói kiểm tra camera sẽ ra ngay thôi.

– … Camera hỏng rồi! – Nhân viên phòng giám sát nói tiếp – Hai tuần trước, học sinh đá bóng đá vỡ cả camera khu vực này, chúng tôi đã kiến nghị sữa chữa nhưng mãi không nhận được câu trả lời, bèn dùng tạm.

– Vâng, tôi biết rồi. Rất mong các anh bên này sớm sửa camera, trong trường có nhiều học sinh nên lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay lắm, hơn nữa trùng hợp là camera khu vực này bị hỏng, thì ai cũng không thể chịu trách nhiệm nổi. – Thầy Cố và chủ nhiệm lớp A11 cùng nhìn nhau.

Hai nhân vật chính trong bức ảnh đứng ở ngoài cửa phòng giám sát, không hề nói chuyện với nhau mà chỉ yên lặng chờ đợi. Chẳng biết có phải Tống Sa Sa quá ngoan ngoãn hay không mà thầy Cố nhìn qua Đường Nam Châu bên cạnh ngoan hắn.

,Thầy Cố vừa đến trường đã biết vụ việc bảng tin hôm nay.

Trong trường không phải không có hiện tượng học sinh yêu sớm, mấy chuyện tình cảm này căn bản không thể kiểm soát được. Thế nhưng Tống Sa Sa không giống vậy, con bé là mầm non của trường mà không biết quen thằng nhóc Đường Nam Châu thế nào. Thầy Cố vừa nghĩ làm thế nào để khuyên Tống Sa Sa lại vừa nghĩ xử lý chuyện này thế nào cho ổn thỏa. Ở tuổi này con gái cực kì nhạy cảm, một thấy giáo như anh thật sự không biết xử lý ra sao cho vẹn cả đôi đường.

Trong giây phút tiến không được lùi không xong, thầy Cố ngồi trong văn phòng nhìn sang Tống Sa Sa và Đường Nam Châu.

Tống Sa Sa khái quát toàn bộ câu thuvienngontinh.com chuyện chỉ bằng hai câu, tvnt lời nói ngắn gọn súc tích, còn thể hiện sự khó chịu và tức giận về chuyện bị theo dõi. Một lúc sau, chủ nhiệm lớp 10A11 đến, cho thầy Cố xem điểm giữa kỳ của Đường Nam Châu, tuy điểm này đặt ở lớp chọn không là gì, nhưng ở lớp cuối mà nói chính là tiến bộ vượt bậc.

Thầy Cố bắt đầu xấu hổ vì ý nghĩ ban đầu của mình.

Chuyện thống nhất cả khối của em thật vĩ đại, cái gì mà yêu sớm chứ! Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả!

Thầy Cố và chủ nhiệm lớp 10A11 rời khỏi phòng giám sát.

Tống Sa Sa chợt hỏi;

– Ai làm vậy ạ?

– Không thấy gì, nhưng thầy nhất định sẽ bắt được người này, không chú ý học hành, cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện vớ vẩn. – Thầy Cố đáp.

Tống Sa Sa ngoan ngoãn đáp vâng.

Thầy Cố còn nói thêm:

– Thầy đã nhờ người bóc ảnh rồi, sẽ trả lại sự công bằng cho em.

Thái độ của giáo viên chính là thái độ của nhà trường. Với cô quyết định chính thức của Nhà trường chẳng quan trọng, dẫu gỡ ảnh xuống hay không thì cô vẫn có lý của mình.

– Vâng ạ, em cảm ơn thầy.

Sau khi hai chủ nhiệm đi khỏi, Đường Nam Châu vẫn tvnt luôn im lặng bỗng thốt ê lên. tiếng. Tống Sa Sa nghiêng đầu nhìn cậu.

– Búp bê, không ngờ cậu có khí thế vậy đấy…

– À… có thể là học theo cậu đó … – Tống Sa Sa nheo mắt.

– Ừm… học nhanh lắm… Búp bê, cậu như thế không được đâu, phải cho tớ cơ hội thể hiện khả năng của mình chứ!

Tống Sa Sa nghiêm túc nói:

– Chuyện của tớ tớ có thể tự giải quyết đực. Bạn Gấu nhỏ, cậu nhớ kỹ vào, tớ không phải là bình hoa di động, không có ai che mưa chắn gió, tớ cũng có thể tự mình sống được.

Đôi mắt tròn xoe chớp chớp.

Đường Nam Châu đáp:

– Ừm, tớ nhớ rồi.

Hết chương 6.6

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện