Trong trí tưởng tượng của Béo và Bạch Tử Trọng, đôi tình nhân hẹn hò bên bờ biển sẽ như thế này: bầu trời trong xanh, biển xanh bát ngát, bãi cát vàng ươm, có gió mơn man, có sóng biển rì rào, có ánh nắng chói chang, bạn nữ mặc bikini chạy chân trần trên cát; bạn nam đuổi theo ở phía sau. Ban đầu thì cố tình chạy thật chậm để nhường bạn nữ, đợi khi cô ấy chạy thỏa thích rồi, bạn nam sẽ phát huy hết sức lực thật sự, cuối cùng ôm chầm lấy bạn nữ, vuốt ve bờ eo thon rồi tiếp xúc thân mật hơn…
…Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc.
Tuy nhiên, thực tế là hai thanh niên này chẳng biết anh Châu không tán gái theo kiểu bình thường, không đến biển cả bờ cát mà lại tới bến tàu.
Địa điểm do Đường Nam Châu quyết định.
Ban đầu, cậu bảo muốn đi ngắm biển, Tống Sa Sa cũng muốn đến bờ cát vàng. Thành phố S nằm ở ven biển, mấy bãi biển xung quanh đều là thánh địa dành cho các cặp tình nhân đến nghỉ ngơi. Cho tới khi Đường Nam Châu nhắc đến cảng Ngô Tùng, Tống Sa Sa tra trên mạng thì mới biết ở đấy không có bãi biển, cô đành lặng lẽ cất mấy bộ bikini mà mình đã chuẩn bị sẵn vào tủ quần áo.
Vào lúc 11 giờ, cảng Ngô Tùng khá nhộn nhịp.
Tại cảng có rất nhiều tàu chở hàng container, một số xe tải và công nhân liên tục bốc vác từng thùng hàng. Khi Tống Sa Sa và Đường Nam Châu đến nơi đúng lúc có thuyền rời cảng, có lẽ do đặc thù công việc phải lênh đênh trên biển quanh năm suốt tháng nên da họ đều ngăm đen, đồng phục thủy thủy màu trắng, một nhóm đàn ông chân dài vai rộng đi xuống dĩ nhiên là một khung cảnh tuyệt đẹp.
– Cậu có biết thành phố S có mấy bến tàu không? – Đường Nam Châu hỏi.
– Mấy cái? – Tống Sa Sa không biết, hỏi ngược lại.
– Hiện tại có năm bến lớn, còn bến nhỏ thì đếm không hết. Chúng cũng được chia thành nhiều loại như: bến hàng hóa, bến chở khách, bến cung thuyền, bến sửa tàu thuyền, bến lắp ráp, ngoài ra còn có loại bến chuyên dụng khác nhau. Hiện giờ bến này là bến chuyên dụng hàng container.
– Có thể coi là hàng hóa ư?
– Ừ. – Đường Nam Châu đáp – Ngoài ra còn có loại bến chuyên dụng: bến tàu cá, bến dầu, bến than, bến quặng.
– Bến dầu tức là dầu mỏ sao? – Cô hỏi tiếp.
– Hừm, chức năng của những bến đó không rõ ràng lắm, tuy nhiên cũng có một vài bến đa dụng, đôi khi đảm nhiệm bến chở khách. Khu phía Tây có một bến chở khách dành riêng cho các chuyến đi tới các đảo nhỏ quanh thành phố S, nhưng nó cũng là bến hàng hóa khi có ít người. sẽ một hàng hóa khi có ít người. Tớ nghe nói cảng này sau sẽ được cải tạo thành cảng đa dụng, để vận chuyển hàng hóa sang vùng ngoại ô phía Đông bên kia.
– Sao lại muốn cải tạo?
– Tớ đọc trên một diễn đàn, chủ bài viết không rõ thực tế thế nào, nhưng tớ nghĩ khả năng cải tạo rất cao, Dù là vị trí địa lý hay phương tiện vốn có, cảng bên này đi vòng quanh nước ta tiện hơn. Với lại tớ nhận được tin tức, công ty tàu biển nước ngoài đã bắt đầu bàn bạc với tập đoàn Tống thị ở địa phương chúng ta, họ muốn xây một bến tàu chuyên chở khách quốc tế định kỳ, sau này nơi đây có khả năng sẽ trở thành chốn hội tụ tàu biển chở khách định kỳ của thành phố S. Hiện giờ có nhiều chuyến từ nước ngoài đến các bến đảo và tỉnh G phía bên kia, người trong nước cũng không ưng những chuyến hành trình chở khách định kỳ, nhưng với mức độ kinh tế của thành phố S, sớm muộn gì cũng phát triển thôi.”
Cho dù đó là vị trí hoặc các cơ sở ban đầu, cảng ở đây thuận tiện hơn cho các nước xung quanh.
Cậu nói một cách từ tốn, giọng điệu thoải mái.
Tống Sa Sa chưa bao giờ thấy Đường Nam Châu như vậy.
Khi nói đến thứ mình thích, ánh mắt mỗi người sẽ sáng lên, toát ra sự tự tin và sức quyến rũ dồi dào, cả người tỏa sáng giống như Đường Nam Châu hiện giờ vậy. Tống Sa Sa nhạy cảm nhận ra điều đó, cô hỏi:
– Cậu thích thuyền à?
– Thích chứ, tớ cảm thấy nó rất thú vị… – Cậu đáp – Mấy năm trước, lúc tâm trạng không tốt, tớ từng tới nơi này, đôi khi gặp thủy thủ rời thuyền, thỉnh thoảng thấy công nhân vận chuyển hàng hóa. Nhìn bọn họ, không hiểu sao tâm trạng tớ trở nên tốt hơn. Trước kia tớ từng gặp một anh thủy thủ nói huyên thuyên suốt buổi… Anh ấy bảo là từng gặp hải tặc ở eo biển phía Nam, tất cả anh em trên thuyền vồ lên đổ máu với hải tặc, cuối cùng đã đánh thắng, anh ấy nói mà khiến tớ sôi trào cả nhiệt huyết…
Đường Nam Châu nói một tràng rồi hỏi Tống Sa Sa:
– Cậu cười gì thế?
Tống Sa Sa nói:
– Tớ cảm thấy anh Châu mà đánh nhau, chắc chắn sẽ không thua.
Được bạn gái khen, Đường Nam Châu hơi phổng mũi, bắt đầu ba hoa:
– Đúng đấy. Anh Châu này có thể hạ được chục tên, tớ từng luyện nắm đấm, có thể vừa bảo vệ cậu vừa đánh người. Tớ không nói chơi đâu.
Chưa dứt lời đã nghe thấy có người cười “khì khì”.
Hai người nhìn theo tiếng cười, phát hiện không biết từ lúc nào mà sau lưng mình có một người đàn ông xuất hiện, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, đầu húi cua, mặc đồng phục thủy thủ tỏa sáng dưới nắng trời. Không đợi hai người mở miệng, một thủy thủ khác đã bước tới nói:
– Anh Tiết đừng chọc con nít nhà người ta nữa, bắt nạt trẻ con thú vị lắm sao? Anh Nghị mà biết, nhất định sẽ mắng anh đấy.
Người được gọi
là “anh Tiết” bỗng biến sắc, mạnh miệng nói:
– Sở Bắc, mắt cậu nhìn thấy tôi bắt nạt trẻ con hồi nào thế? Tôi đánh nó chưa? Ông đây chưa bao giờ bắt nạt trẻ con nhé. Chỉ là thằng ranh thôi mà cũng ba hoa khoác lác, bày đặt ra vẻ trước mặt con gái.
Nói xong, anh ta nhân lúc quan sát thằng nhóc thối kia thì thấy đối phương nhìn thẳng vào mình.
– Sao hả? – Tiết Chính Bình hỏi lại.
– Người thành phố B à? – Đường Nam Châu hỏi.
– Thì sao?
– Đánh nhau một trận đi, anh sẽ biết tôi có phải là kẻ ba hoa không. – Đường Nam Châu trả lời lại.
– Nam Châu… – Tống Sa Sa hơi lo lắng.
– Không sao, tớ đánh thắng tên đó được, bạn trai cậu từng luyện tập cơ mà. – Đường Nam Châu vội trấn an.
Tiết Chính Bình bị thằng nhóc thối khiêu khích, lửa nóng từ từ bốc lên:
– Tao chỉ cần dùng tay cũng có thể đập mày sấp mặt lờ.
Đường Nam Châu tỏ vẻ:
– Tôi không cần anh nhường. Tới đi, đây đang rảnh.
– Anh Tiết, anh thật sự đánh nhau với trẻ con à?
– Dạy nó làm người chứ, nhóc này ngông cuồng quá thì phải ra xã hội chịu tội. Đánh tí rồi ngưng, chắc chắn sẽ thu phục được nó trước khi thuyền trưởng quay lại. – Anh ta hất cằm nói lời khiêu khích – Mày dám không nhóc? Năm phút thôi.
– Tôi chưa từng sợ ai cả.
Tống Sa Sa muốn nói gì đó, nhưng ý Đường Nam Châu đã quyết, cô đành chịu nhưng từ tận đáy lòng vẫn lo cho anh. Dù sao người được gọi là “anh Tiết” kia trông rất khỏe khoắn, một quả đấm của anh ta giống như có thể đập cho heo rừng té sấp mặt lờ.
Vài phút sau, Tống Sa Sa mới phát hiện mình đã xem thường thực lực của bạn trai. Dù anh không mạnh bằng anh Tiết, nhưng cơ thể của thiếu niên lại như con sói hoang, chiêu nào cũng nhanh chóng mãnh liệt, nhanh đến mức làm anh Tiết kia không cản nổi.
Chưa tới năm phút, Tiết Chính Bình đã hoàn toàn bị lép vế, lùi lại từng bước một.
Năm phút kết thúc.
Đường Nam Châu nói:
– Cảm ơn anh Tiết đã dạy tôi làm người.
Câu nói này giống như một dao bổ thẳng vào ngực Tiết Chính Bình. Anh ta lại quan sát thằng nhóc trước mắt, vừa rồi nghe nó nói từng luyện tập, không ngờ nó thật sự chỉ dùng một tay, dường như đã liều chết ngay từ lúc bắt đầu; nó mạnh mẽ xông lên với khí thế hừng hực của tuổi trẻ.
Tiết Chính Bình hỏi:
– Tới thêm trận nữa nhé?
Nhưng chưa nói xong, Tiết Chính Bình đã bị ai đó cốc đầu:
– Tới con khỉ khô! Ông mày ra ngoài mua gói thuốc thôi mà mày đã đánh lộn với người ta, lên thuyền mau cho tao! Lần này đi Đông Nam Á bằng đường biển, mấy đứa bọn mày phát huy 120% tinh thần hộ tao, không được làm mất lượng lớn hàng hóa kia.
Người vừa lên tiếng cũng trạc tuổi Tiết Chính Bình, da thịt màu đồng, ngũ quan sâu sắc, mặt mày có vẻ phóng đãng khó kiềm chế. Quân hàm bốn gạch ngang đã nói rõ thân phận thuyền trưởng của gã.
Đây là một tên đàn ông đầy kích thích tố. Mặc dù vóc người gã bị che đậy dưới lớp đồng phục nhưng vẫn có thể cảm nhận được những đường cong liền mạch trên cơ bắp
Có lẽ do thân phận thuyền trưởng của anh ta nên anh Tiết ngông cuồng trước đó đã lập tức cúi đầu nhận sai.
– Anh Nghị, em chỉ đùa thôi mà.
Một thủy thủ khác nói:
– Dạ phải, chỉ đùa thôi, đúng không người anh em?
– Không. – Đường Nam Châu vặc lại.
Cậu vừa dứt lời, Tiết Chính Bình và Sở Bắc đều xấu hổ.
– Này…
Người đàn ông kia nhíu mày, nhìn Đường Nam Châu và nói:
– Tôi vừa xem biểu hiện của cậu, động tác nhanh gọn dứt khoát, sức bật mạnh mẽ, nhưng vẫn còn chỗ thiếu hụt. Thể lực của cậu không thể chịu hơn hai mươi phút, nếu tiếp tục đánh với tên kia, cậu không thể nào đánh thắng.
Nói xong, anh ta nhìn Tiết Chính Bình:
– Tưởng tao không biết ngày thường mày ăn bơ làm biếng à? Lên thuyền luyện tập ngay cho tao!
Thuyền trưởng “anh Nghị” lên tiếng, nói ngay trọng điểm.
Đường Nam Châu vẫn có chút không phục:
– Anh đánh một trận với tôi đi.
Anh Nghị cười:
– Đợi hai năm nữa cậu mới có tư cách đánh nhau với tôi, tôi không muốn bắt nạt người chưa thành niên. Tên cậu là gì?
– Đường Nam Châu.
– OK, tôi nhớ rồi. Cậu chưa tốt nghiệp cấp ba mà nhỉ? Đợi cậu tốt nghiệp, thi lấy bằng chứng nhận nhân viên hàng hải rồi hãy xông tới, ông đây sẽ đón tiếp tới cùng. – Bàn tay to rộng của gã vỗ phát vào gáy Tiết Chính Bình – Ngẩn người cái con khỉ khô, lên thuyền mau!
Hết chương 8.4