Tống Sa Sa ngồi ở ghế phụ.
Cô lặng lẽ nhìn đường phố bị bỏ đằng sau qua lớp cửa kính.
Cô cảm thấy mình lên xe Đường Nam Châu là một quyết định sai lầm, nhưng lỡ lên rồi thì có hối hận cũng không còn ích gì nữa, thôi thì đến đâu hay đến đấy.
Bỗng cô sững ngưỡi. Trên ô tô mở điều hòa, không khí mát mẻ lan tỏa có vẻ không mấy thích hợp với khí hậu cuối hè.
Không kìm lòng cô lén ngoảnh sang nhìn anh.
Anh cầm vô lăng, dáng vẻ tập trung lái xe, nào còn hình bóng của thuở thiếu thời, thời gian đã tặng cho anh tính cách chững chạc, tạo cho người khác cảm giác anh giờ đã là người đàn ông trưởng thành. Như cảm nhận được ánh mắt cô, anh giải thích ngắn gọn: “Tớ thấy ống quần cậu ướt đẫm.”
Cho nên mới mở điều hòa à?
Tống Sa Sa không ngờ anh lại để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô nhớ trước đây.
Hồi còn yêu đương tuy nhìn anh trẻ trâu chưa trải sự đời, nhưng mỗi một cử chỉ của anh đều thể hiện sự quan tâm cô vô cùng. Cậu thiếu niên trong trí nhớ của cô tính tình nóng nảy, hơi chút là đòi đánh nhau, nhưng trước mặt cô luôn là vẻ mặt dịu dàng chăm sóc.
Cho dù sau này hai người chia tay nhưng mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian hai năm yêu nhau, trong đầu cô chỉ toàn là những điều tốt đẹp về anh.
Cô hơi sợ hãi, không muốn nghĩ đến nó nữa, đành cúi đầu vọc điện thoại.
Cô mở WeChat, tải lại trang cá nhân, lướt lướt xuống dưới chợt thấy lại bài đăng trên tường nhà của Cảnh Lê. Bạn bè Wechat trong nước của cô không nhiều, trừ cảnh Lê thì chỉ có thêm La Hiểu Đường với cả nhà cô Tống Lệ. Tài khoản của Đường Nam Châu cũng mới thêm vào hôm qua sau đám cưới ủa em họ thôi.
Ánh mắt cô nhìn vào mấy chữ “Xinh lắm!” kia.
Ngón tay như chạm phải đốm lửa, nhanh chóng rụt về.
Tống Sa Sa tắt điện thoại.
Cô ngước lên nhìn ra ngoài cửa, vừa nãy lướt điện thoại một xíu thôi mà giờ làm cô ngây cả người.
Lúc cô đang lướt điện thoại thì Đường Nam Châu đã lái xe lên cầu vượt.
Cô nhớ khách sạn gần sông Hoàng Phố rất nhiều, cũng không xa mấy, không cần phải chạy lên cầu làm gì.
Cô nhắc:
– Không cần lên cầu vượt đâu…
Nhưng mà giờ lên rồi.
Cô nhanh chóng mở ứng dụng trong điện thoại tìm khách sạn gần đây, sau đó chỉ đường cho Đường Nam Châu:
– Đi khách sạn này đi, lát nữa xuống cầu rẽ qua đường Tùng Giang là đến.
Anh ừm một tiếng.
Lần này Tống Sa Sa sợ anh đi sai chỗ nên vừa nhìn đường vừa nhìn bản đồ hướng dẫn anh. Không ngờ sau khi xuống cầu vượt, anh không rẽ qua đường Tùng Giang mà dừng xe ven đường. Ngón tay thon dài gõ lên vô lăng, anh bảo:
– Tớ đi mua mấy thứ, cậu ngồi đây đợi tớ một lát.
Tống Sa Sa đành trả lời:
– Ừ.
Anh mở dây an toàn, lúc đóng cửa xe cô còn nghe thấy cạch một tiếng.
Anh khóa trái cửa.
Tống Sa Sa rũ mắt.
Tầm năm phút sau Đường Nam Châu vòng về, hình như anh vội vã chạy về, lúc ngồi vào ghế lái còn có thể thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán anh, cùng với tiếng thở hổn hển. Tống Sa Sa thôi không nhìn anh nữa, ánh mắt của cô rơi vào cái túi ni-lông anh trên tay anh.
Trên túi ghi tên một hiệu thuốc.
Anh nói:
– Tớ mua dầu xoa với thuốc cảm dự phòng.
Tống Sa Sa trả lời:
– Tớ phải chườm lạnh trong vòng 24 giờ.
Anh bảo:
– Trong nhà tớ có đá lạnh.
Cô mím môi từ chối:
– Không cần đâu, trong khách sạn cũng có, cậu chở tớ đến khách sạn là được.
Anh nhìn cô không trả lời, ánh măt thâm thúy như động không đáy. Lâu sau anh đặt túi nhựa về dãy ghế sau, tiếp tục khởi động xe lái đi. Lần này, anh không đi nhầm đường nữa mà dừng trước cổng một khách sạn.
Anh xuống xe mở cửa cho cô, sau đó dìu cô đến quầy lễ tân.
– Xin hỏi hai anh chị đã đặt phòng trước chưa ạ? – Nhân viên lễ tân hỏi.
Tống Sa Sa tìm thẻ chứng minh trong túi đáp:
– Chưa đâu, cho tôi một phòng đơn.
Nhân viên lễ tân nhìn sang Đường Nam Châu:
– Hai người ạ? Em cần hai thẻ chứng minh ạ.
Đêm mưa, trai đơn gái chiếc đi cùng nhau còn là nàng đẹp gái chàng đẹp trai, tư thế thân mật đi vào khách sạn, thấy thế nào cũng làm cho người khác hiểu sai.
Tống Sa Sa biết cô ấy hiểu nhầm, chỉ nói:
– Một người thôi, lát nữa anh ấy về.
Nhân viên lễ tân nói theo quy tắc:
– Vậy phiền anh đây đăng kí ạ, cũng trình thẻ chứng minh thư luôn ạ.
Quá trình sau đó, trước ánh mắt sáng quắc của cô nhân viên lễ tân, Đường Nam Châu lại dìu Tống Sa Sa đi vào thang máy. Mặc dù cô gái mới làm nhân viên lễ tân không bao lâu, nhưng làm trong khách sạn một tháng là có thể tận mắt chứng kiến vô vàn vở
kịch yêu đương, cặp đôi vừa nãy nhìn thế nào cũng ra một đôi đang giận dỗi nhau.
Cô nàng nhỏ giọng với đồng nghiệp bên cạnh:
– Theo kinh nghiệm của tớ, đôi này sẽ nhanh chóng làm hòa thôi, biết đâu lát nữa không có xuống đâu đấy.
Trong phòng ở tầng sáu, Đường Nam Châu quét thẻ mở cửa dìu Tống Sa Sa ngồi xuống sô pha, đặt túi thuốc vừa mua được trên bàn trà. Sau đó, anh không hề đi ngay mà ngồi xổm trước tủ lạnh tìm mấy viên đá, nhưng bên trong chỉ có vài chai nước ngọt.
Anh gọi cho phục vụ khách sạn, bảo họ đem lên vài viên đá lạnh.
Tống Sa Sa mở miệng gọi:
– Tớ tự làm được mà, không phiền cậu đâu.
Anh đáp ừ, lại đến chỗ tủ quần áo tìm một cây dù cán dài của khách sạn, đặt cạnh cô mới nói tiếp:
– Đợi người ta đưa đá lên đắp cho cậu xong thì tớ đi.
Anh ngừng chút, âm thanh nhỏ xíu, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí, nhưng bày đặt hững hờ nói:
– Nói gì thì nói, tối nay tớ với cậu gặp nhau, cái chân đau ấy chưa biết sưng to hay nhỏ, nếu cậu xảy ra chuyện gì ở đây thì tớ là người bị nghi ngờ nhiều nhất.
Tống Sa Sa đáp:
– Tớ chỉ bị đau chân thôi, mặc dù đau thật đấy nhưng tớ có kinh nghiệm chữa thương. Trước đó tớ từng bị trật vài lần…
Anh nói:
– Tớ biết.
Tống Sa Sa bất ngờ.
Biết? Biết gì?
Cô nhìn anh đầy nghi ngờ.
Anh chỉ nói qua loa lấy lệ:
– Tớ từng đi Mỹ du lịch, có lần thấy cậu ngoài đường nhưng không gọi cậu. Lúc đó cậu trật chân, vịn bạn học của cậu băng qua đường.
Tống Sa Sa nghe xong ngẫm nghĩ. Lần đó cô bị trật chân, bạn ấy dìu cô băng qua đường, hình như là năm ba đại học, cũng chính là năm thứ ba cô đi du học. Chi phí ở nước ngoài rất đắt đỏ, mặc dù cô có học bổng, nhưng cô suy tính đến chuyện học nghiên cứu trong tương lai nên nhân dịp rảnh rỗi thì đi làm thêm trong một siêu thị kiếm tiền sinh hoạt.
Ngày đó cô khuân đồ không cẩn thận bị trật chân.
Người làm cùng cô là một chàng trai chất phác trung thực, là đồng hương đi du học giống cô, sau này còn cố ý mời cô đi ăn hai ba lần.
Tống Sa Sa hỏi anh:
– Tớ nghe Trịnh Lực nói sau này cậu tiếp tục học đại học à?
– Cậu có nhớ thuyền trưởng lần ấy chúng ta từng gặp không?
Tống Sa Sa gật đầu.
Họ gặp một người đàn ông rắn rỏi ở bến tàu Thượng Hải. Đường Nam Châu nói tiếp:
– Tớ theo anh ấy lái thuyền hai năm, sau đó xảy ra một số chuyện nên anh ấy không làm nữa, tớ quay về ôn tập một năm rồi thi đại học. Trước khi đi học lại, tớ có đi Mỹ một chuyến.
Anh quan sát cô.
Cô cũng quan sát anh.
Bỗng chuông cửa vang lên, nhân viên khách sạn đưa đến một túi đá.
Đường Nam Châu vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt, cẩn thận gói mấy viên đá rồi đưa cho cô, sau đó không chần chừ mà rời khỏi phòng. Đóng cửa lại, anh nhìn căn phòng đối diện và cách vách, rồi đi thẳng xuống đại sảnh.
Cô gái lễ tân chào anh:
– Chào anh, anh về à?
Đường Nam Châu hỏi:
– Mấy phòng 8605, 8607 với 8620 còn trống không?
Nhân viên lễ tân tra một lát.
“8620 còn trống.”
Đường Nam Châu đưa thẻ chứng minh thư ra trước quầy:
– Thuê một đêm. – Anh nói thêm – Người vừa nãy là bạn gái tôi, hôm nay chúng tôi cãi nhau, cô ấy bất cẩn bị trật chân. Nếu nửa đêm cô ấy có chuyện gì gọi lễ tân thì phiền các cô gọi cho tôi một tiếng.
Nét mặt anh nghiêm túc, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cô gái lễ tân không hoài nghi xíu xiu nào, lập tức gật đầu.
– Vâng thưa anh, anh yên tâm, nếu bạn gái anh có chuyện gì chúng tôi sẽ gọi cho anh trước.
Hết chương 11.6