Cảnh Lê biết Tống Sa Sa hiếm khi có tâm sự, nghe vậy liền kéo ngay cô bạn lên tầng tám trung tâm thương mại rồi vào một quán trà trang nhã, nói chuyện với nhân viên khá thân thiết:
– Như cũ nhé.
Chưa đầy năm phút sau Tống Sa Sa đã ngồi trong một căn phòng cực kỳ riêng tư.
Xung quanh trang trí khá cổ kính, trên tường treo một bức tranh sơn thủy không biết của họa sĩ nổi tiếng nào trông rất trang nhã, còn trên bàn có lư hương chạm khắc tinh xảo, hương thơm có tác dụng an thần nhè nhẹ bay lên.
Cảnh Lê bấm chuông, không lâu sau có nhân viên phục vụ dáng người mảnh mai mang hai bình trà cùng một kệ trà Đa Bảo Các gỗ đen phiên bản thu nhỏ. Trên kệ có mười hai loại bánh ngọt khác nhau, đẹp vô cùng.
Cảnh Lê bảo nhân viên phục vụ ra ngoài, sau đó ngồi nghiêm chỉnh.
– Sa Sa, yên tâm đi! Tớ sẽ giữ bí mật của cậu tuyệt đối!
Cô nàng rót cho bạn mình một chén trà vàng óng ánh, mùi thơm tỏa ra thoang thoảng hương hoa và trái cây, cộng thêm không gian yên tĩnh càng khiến nơi đây trở thành nơi tâm sự tốt nhất. Tống Sa Sa hãy còn do dự, bây giờ nhìn Cảnh Lê càng khiến muốn trút bầu tâm sự.
Cô bắt đầu kể:
– Trước tớ không nói cho cậu biết là vì sợ cậu lo lắng, lúc ở thành phố B tớ bị bắt cóc. Sau đó cảnh đến kịp, bắt được thủ phạm. Tớ cũng kể rồi đúng không?
Cảnh Lê gật đầu.
Tống Sa Sa bưng chén trà lên nhấp một hớp.
Vị ngọt của trà đọng lại trên lưỡi cùng với hương an thần dìu dịu khiến trái tim trong lồng ngực cô trở nên bình yên hơn.
Cô kể tiếp:
– Tên tội phạm trói tớ lại, tớ tìm được cách lao ra khỏi xe nhưng không ngờ tên đó nổi điên, mà xung quanh đều là cảnh sát, gã đạp ga như liều mạng lao về phía tớ. Sau đó…
Cô dừng lại, hít thật sâu rồi mới nói tiếp:
– Nam Châu đẩy tớ ra.
Cảnh Lê gần như nín thở.
Tống Sa Sa tiếp tục kể:
– Sau đó Nam Châu vào phòng cấp cứu. Bác sĩ nói rằng xương đùi và các cơ quan nội tạng có hiện tượng chảy máu trong, phẫu thuật thành công, sức khỏe cũng hồi phục nhanh chóng. Nằm viện khoảng hai tuần thì anh ấy được ra viện, bọn tớ về thành phố S nghỉ dưỡng. Trong mấy ngày anh ấy hôn mê tớ gần như không ngủ được, bởi vì cứ nhắm mắt lại là nhớ đến cảnh chiếc Mercedes-Benz đó đâm vào. Lúc đó tớ đã nghĩ khi Nam Châu tỉnh lại tớ sẽ không gặp ác mộng nữa. Thế nhưng, sau khi anh ấy tỉnh lại đêm nào tớ cũng gặp ác mộng.
Cô nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.
– … Cậu biết chuyện bố mẹ tớ nhỉ, bố mẹ tớ qua đời trong một tai nạn giao thông. Từ đó tớ bị ám ảnh tâm lý với ô tô, nhưng may là điều đó không phải là không thể cải thiện được. Bây giờ cứ nhìn Mercedes chạy trên đường tớ lại sợ, bam đêm sẽ tiếp tục gặp ác mộng. Nửa đêm tớ mơ thấy bố mẹ, mơ thấy Nam Châu bị xe tông vào. Tớ đã từng nghĩ mình chẳng còn gì để mất, dù có mất đi cũng chẳng là gì, một mình tớ không còn phải sợ gì cả. Nhưng bây giờ tớ nhận ra rằng không phải vậy, nếu yêu một ai đó ắt sẽ có điểm yếu, lo được lo mất…
Giọng nói của cô chất chứa sự run rẩy.
Cô nói tiếp:
– Tớ nhận ra bản thân đã khác xưa, không còn là chính mình, tớ sợ chuyện y hệt xảy ra lần nữa, thậm chí đang dần đánh mất sự kiên cường độc lập của ngày trước… Ngày càng ỷ lại vào Nam Châu, kể từ chuyện đó suy nghĩ của tớ cũng thay đổi hẳn. Lúc trước tớ cho rằng sự hòa hợp của các cặp đôi yêu nhau là anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi, mỗi người có khoảng không riêng tư của mình, cho dù không ở cùng nhau cũng không sao, bởi vì chúng tớ luôn có thể gặp nhau, dù sao giao thông bây giờ cũng rất thuận tiện. Thế nhưng bây giờ tớ không muốn rời xa anh ấy, muốn ngày nào cũng thấy anh ấy…
Cảnh Lê hỏi:
– Các cậu có dự tính gì tiếp theo?
– Trong một hai năm tới anh ấy sẽ chuyển công tác đến gần chỗ tớ…
– Sa Sa, cậu có từng nghĩ hai người có thể tái hợp, bây giờ là giai đoạn tình yêu nồng cháy, cho nên cậu mới muốn dính lấy anh ấy mọi lúc không? Trước đây cậu có từng trong tình trạng này chưa?
– Không.
– Cậu vẫn luôn rất lý trí.
Tống Sa Sa khẽ thở dài, nói:
– Vả lại tớ đang lo lắng lắm.
– Lo lắng gì cơ?
– Tớ biết là Nam Châu rất thích sự lý trí của mình, gặp chuyện gì cũng không sợ, bình thường đi trên đường anh ấy thấy các cô gái hay dính lấy người yêu thì đều nói với tớ là, họ thật không hiểu chuyện.
– Ồ… Hóa ra Đường Nam Châu còn chê bai bạn gái người khác bám người…
– Hồi đó cũng nghĩ em họ tớ bám người.
Cảnh Lê suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
– Cậu có nói với Đường Nam Châu chuyện cậu gặp ác mộng không?
– Tớ cũng định nói, nhưng không biết kể thế nào. Lúc không quan tâm thì kết quả thế nào cũng được, lúc quan tâm thì đặc biệt để ý… Tớ cũng
tự hỏi có phải lần này chúng tớ mới tái hợp và suýt nữa đã trải qua sinh tử… Hơn nữa tớ không thích bản thân bây giờ cho lắm.
– Tuy tớ chưa yêu ai, nhưng có một câu nói là chuyện mình thì quáng chuyện người thì sáng, tớ nghĩ cậu và Đường Nam Châu nên nói chuyện với nhau… Cảnh Lê châm trà cho Sa Sa rồi nở một nụ cười: Trong mắt người ngoài như tớ, cho dù tính cách cậu có xấu đến cỡ nào đi chăng nữa thì Đường Nam Châu vẫn xem cậu là bảo bối.
Cẩu độc thân Cảnh Lê đã cố gắng giải quyết những rắc rối tình cảm của Tống Sa Sa, và sau đó cô đã nghĩ ra nhiều cách để Tống Sa Sa vui vẻ khi đi mua sắm.
Khi phụ nữ đi mua sắm, thời gian luôn trôi rất nhanh.
Trong nháy mắt, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trong tay hai người là một mớ đồ.
Trong lúc này, Cảnh Lê thấy được sự đáng sợ từ đại ca của Nhất Trung lúc trước.
Cô thề!
Cô nhìn thời gian một cách nghiêm túc!
Cứ hai mươi phút Đường Nam Châu lại nhắn tin WeChat cho Tống Sa Sa, người bạn thân của cô là trả lời liền ngay tức, khắc, mỗi bộ quần áo mà Sa Sa thử, cho dù Đường Nam Châu không ở đây, nhưng bộ nào cũng thấy qua rồi. Quá đáng hơn là hai người còn gọi video, Cảnh Lê còn nghe thấy Đường Nam Châu nói “Đều rất đẹp, nếu thích thì mua hết nhé, tiền có thể kiếm tiếp, nhưng sự vui vẻ của em thì không mua được.”
… Quá đáng lắm luôn!
Đó là một cảnh đồ tể chó tàn bạo.
Bạn thân của cô còn sợ mình dính người, còn khuyên cô nên nói chuyện thẳng thắn với người yêu? Độ dính người cũng không thua kém vợ của Trịnh Lực chút nào? Bộ mặt cậu ta làm gì có chuyện chê bao cô gái dính người cơ chứ?
Lúc Cảnh Lê và Tống Sa Sa về đến tiểu khu, vừa mới xuống cầu thang đã nhìn thấy anh người yêu cao to dính người của ai đó.
Anh rất tự nhiên mà đón lấy đồ trong tay của Tống Sa Sa, tay còn lại thì ôm eo cô, nhìn qua Cảnh Lê hỏi:
– Có cần tớ cầm giúp không?
– Không cần, không nặng.
Tống Sa Sa nói:
– Để tớ cầm giúp cậu một nửa, tớ nhìn có vẻ nặng à, buổi tối không phải cậu còn làm việc sao, cậu dựa vào đôi tay kiếm cơm.
Cô nói rồi tiện tay cầm lấy túi đồ bên tay trái Cảnh Lê.
Vừa cầm đến tay, đã bị người đàn ông kế bên giành lại.
– Để anh cầm, em đừng động vào, có bạn trai em ở đây, em không cần cầm bất thứ gì hết.
Cảnh Lê trong lòng: Thật là quá đáng mà! Thang máy sao còn chưa đến nhỉ!
Trong thang máy chỉ có ba người.
Cảnh Lê cảm thấy cả ngày mình đã làm bóng đèn, đặc biệt là lúc này, cô nhìn dáng vẻ phản chiếu trong gương của Đường Nam Châu. Lúc trước cậu ta và bạn thân của cô yêu nhau, cô có thể hiểu, một người đàn ông khô khan như vậy có thể trở nên ấm áp, lúc đó lại là mối tình đầu, hai người quả thật luôn giấu giấu diếm diếm, bây giờ nam nữ chưa kết hôn, yêu đương công khai rồi, bây giờ ánh mắt ấy… mà nói, trong mắt anh chỉ có em, bên cạnh còn có người sao?
– Ngày mai em rảnh không? Anh Nghị và chị dâu buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm.
– Chị dâu là cái người anh nhắc lần trước, là đàn em lớp dưới chúng ta.
– Ừm, đúng, tên Trình Tang Tang.
Trí nhớ của Cảnh Lê tương đối tốt:
– Là cái cô tiểu thư nhà kinh doanh bất động sản phải không? Lúc trước hôn lễ của cô ấy có đăng tin thành phố S, cô thiểu thư rất được cưng chiều… Tớ cũng muốn gặp mặt cô ấy, cô ấy lúc trước diễn những vai nữ ăn chơi, diễn vai gian phi rất sống động, tớ rất muốn bị cô ấy tát một cái.
Đường Nam Châu liếc Cảnh Lê.
Tống Sa Sa nói:
– Được nè, đến lúc đó cậu qua ăn tối chung, cho cậu thử tài nghệ nấu ăn của tớ.
– Anh Nghị nói để anh ấy nấu, em nói chuyện phiếm với chị dâu được rồi, chị dâu mang bầu năm tháng rồi. Đường Nam Châu nói mà giọng điệu có chút ghen tị “anh còn chưa được ăn món em nấu.”
– Lần sau làm cho mình anh ăn.
Đường Nam Châu ừm một tiếng.
Cảnh Lê nhanh trí:
– Á, tớ nhớ ra rồi, ngày mai tớ có hẹn với biên tập, lần sau có dịp gặp Trình Tang Tang sau vậy.
Sao mà cô lại quên được.
Hai đôi tình nhân, cô qua đó làm gì? Làm con kỳ đà cản mũi ư?