Nhưng ngày hôm đó quá bất ngờ, cô theo bản năng mà từ chối anh.
Sau khi kịp phản ứng lại, cô không khỏi chạnh lòng.
“Này, Giai Giai”
Sau khi tan học, Ninh Giai Kỳ đang ở trong phòng ký túc xá, Trương Nhất Manh gọi điện thoại đến, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Trường học, buổi chiều tớ có tiết.”
Ninh Giai Kỳ “Ồ...vậy, cậu với Liễu Thanh Giang thế nào rồi?”
Trương Nhất Manh “Anh ấy? Tớ với anh ấy còn có thể thế nào nữa, bây giờ tớ có muốn thế nào cũng không thể được như thế?
Ninh Giai Kỳ bị cô ấy làm cho choáng váng “Cậu đang nói cái gì đấy”.
“Tớ nói người này lại mất tích nữa rồi, tìm cũng không tìm ra, còn có thể thế nào đây?
“Không tìm thấy?”
“Ấy...chính là đi làm nhiệm vụ đó, xuất quỷ nhập thần, không biết là đi đâu.”
“Thật sao...”
“Cậu không biết à?”.
Ninh Giai Kỳ“...Tớ làm sao biết được.”
“Khẳng định Cảnh Nhược Đông cũng đi, cậu thế nào mà lại không biết.”
Ninh Giai Kỳ á khẩu không biết phải trả lời sao, cuối cùng lúng túng nói “Bọn tớ...!cãi nhau”
Trương Tư Ý kinh ngạc “Cãi nhau? Ninh Giai Kỳ lá gan của cậu ngày càng lớn a !”
Ninh Giai Kỳ “Cũng không tính là cãi nhau.”
Ninh Giai Kỳ đại khái kể chuyện máy ảnh cho Trương Nhất Manh, sau khi nói xong, Trương Nhất Manh cũng khuyên cô nên về nhà nói chuyện, nếu thật sự lựa chọn con đường chụp ảnh, dù sao cô cũng phải để Thẩm Giai Hàm chấp nhận chuyện này.
Cúp điện thoại, Ninh Giai Kỳ lại lần nữa rối rắm, cuối cùng cô quyết định thu dọn đồ đạc, trở
về Cảnh gia một chuyến.
Lúc cô đeo balo đi xuống lầu, vừa vặn gặp di quản lý ký túc xá ở cửa.
“Chào dì ạ”.
Dì quản lý “Ừ, con đi đầu vậy.” Ninh Giai Kỳ nói “Về nhà một chuyến ạ.”
“À, vậy hôm nay bạn trai không đến đón con sao?”
Ninh Giai Kỳ “Dạ”.
Dù quản lý cười cười nói “Chính là người lần trước phụ giúp con mang valy đấy, lớn lên thật đẹp trai, dì rất ấn tượng, con tìm được bạn trai như vậy! Ánh mắt thật tốt!”.
Người lần