Ninh Giai Kỳ “Dự định chỉ ở lại một đêm, nhưng nếu xe không sửa được ngay, phỏng chừng có thể sẽ ở lại lâu hơn một chút”
Cảnh Nhược Đông càng nhăn chặt mày “Mau Sớm rời đi một chút.”
Ninh Giai Kỳ “a” một tiếng, nhỏ giọng nói, “Nhưng em cũng phải hỏi ý kiến của mọi người trong nhóm.”
Cảnh Nhược Đông “Em đến Tây Tạng khi nào vậy.”
“Đã vài ngày rồi ạ.” Ninh Giai Kỳ nói đến đây vẻ mặt ngạc nhiên “Có phải ba ngày trước anh ở Lhasa không ạ?”
Cảnh Nhược Đông hơi nhướng mày “Như
thế nào?
“Ở đó em gặp hai người, từ miệng bọn họ nghe được “anh Cảnh” lúc đó em nghĩ, không thể nào trùng hợp như vậy, nhưng bây giờ lại nhìn thấy anh, em nghĩ anh thật sự đã ở đó”
Cảnh Nhược Đông có chút bất ngờ, ba ngày trước, đúng là anh có ở Lhasa, không nghĩ rằng đã gần cô trong g**g tấc.
“Đúng rồi, các anh ở đâu vậy ạ?” Ninh Giai Kỳ hỏi.
Cảnh Nhược Đông “Cùng chỗ với bọn em.” Ninh Giai Kỳ “A?”
Mấy phút sau, Ninh Giai Kỳ đi theo nhóm.
người Cảnh Nhược Đông đến nhà trọ.
Lúc bọn họ đi vào, vừa lúc trên lầu có người đi xuống “Anh Cảnh, mọi người đến rồi.”
Nói xong, vừa lúc quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Giai Kỳ “Cô...”.
“Lần trước đã gặp ở Lhasa.” Ninh Giai Kỳ nói trước.
Chính người này lúc ở phố Barkhor – Lhasa đã đụng phải cô, quả nhiên, anh ta cùng đội với Cảnh Nhược Đông.
“A...đúng, thật trùng hợp”.
Ninh Giai Kỳ gật đầu “Đúng là trùng hợp”
Cảnh Nhược