Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em

117: Sợ Sao


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Liễu Thanh Giang sửng sốt, thiếu chút nữa đập đầu, thật sự là đang vạch áo cho người xem lưng.

“Kỳ thật, kỳ thật là không có, em xem,.....anh Cảnh mạnh như vậy, cũng không phải ai tuỳ tiện làm cậu ấy bị thương được, lúc này nếu không vì cứu đồng đội, cũng không đến mức này.”
Xe đã đi hơn một giờ, sắc trời dần dần tối.

Hết thảy rất bình thường, cho đến khi phía sau xe phát ra một âm thanh cực lớn.

Kính thuỷ tinh vỡ toang!
“Ấy ấy ấy.......Liễu Thanh Giang! Có mai Phục!”.

Đường Tranh gửi tin nhắn bằng giọng nói cho đồng đội theo sau xe bằng bộ đàm đặt bên cạnh.

Liễu Thanh Giang “Oh Shit.” Phanh phanh!
Thêm vài tiếng súng nữa, trong đó có một phát hướng đánh tới thân xe Liễu Thanh Giang, đối Phương dùng súng bắn tỉa, những kỹ thuật không
tốt, không bắn chuẩn xác.


Liễu Thanh Giang cắn răng “Tình hình sao rồi, đâu ra mai phục!”.

Bên kia bộ đàm “Tôi nghi ngờ đó là những người còn sót lại từ bên Nepal đến để trộm tài liệu, kế hoạch của bọn họ bị chúng ta phá huỷ, Phỏng chừng là không cam lòng”
Liễu Thanh Giang Mẹ kiếp, không phải là đã giải quyết hết rồi sao? Còn ai nữa?!”.

“Lần này là do chúng ta tính toán sai, nhưng văn kiện đã lấy lại được, đã bắt giữ được bọn chúng, sẽ không có chuyện gì”.

Liễu Thanh Giang “Bọn họ đến mai phục chúng ta, rõ ràng mục tiêu không phải là văn kiện”
“Liễu Thanh Giang! Cậu mang anh Cảnh đi trước! Chúng tôi ở sau ngăn bọn chúng lại!”
Bên trong xe có người bị thương, Liễu Thanh Giang không một phút do dự, cũng tin tưởng người ở phía sau “Cần thận!”.

Nói xong, chiếc xe liền rẽ vào thung lũng, tiếng súng vẫn vang lên ở phía sau, con đường xóc nảy, Ninh Giai

Kỳ gắt gao ôm chặt lấy Cảnh Nhược Đông, gương mặt vốn đã không có chút huyết sắc nào giờ càng trắng bệch đến đáng sợ.

Sợ sao?
Rất sợ.

Đó là tiếng súng...!trong cuộc sống cô chưa từng tiếp xúc qua cái này, một đường sống chết, là chỉ vào thời khắc này.


Có thể là cô sợ nhưng cô không kêu lên dù chỉ một tiếng, cô chỉ biết giờ phút này, Cảnh Nhược Đông vẫn còn đang hôn mê, cô phải giữ bình tĩnh và tỉnh táo..

Liễu Thanh Giang vừa lái xe vừa phát tín hiệu cầu cứu, nhưng khi anh vừa đặt bộ đàm xuống, xe đột nhiên mất thăng bằng.

Lốp xe phía sau bị bắn trúng!
Liễu Thanh Giang hết sức liều mạng điều khiển tay lái, dừng xe ở trong một hốc nhỏ dưới chân núi.

Ninh Giai Kỳ! Mau cúi đầu! Trước tiên xuống xe!"
Gió nổi lên, có tiếng động đến gần.

Liễu Thanh Giang và bác sĩ quân y cầm súng bước xuống xe.

“Liễu Thanh Giang, xem ra là bọn chúng nhằm vào anh Cảnh.”
"Sớm biết vậy, anh Cảnh nên giết bọn họ từ đầu, đám người kia phỏng chừng là đến để trả thù." Liễu Thanh Giang cắn răng, cười lạnh "Con
mẹ nó ấy thế mà cũng không xem ai ở đây, mẹ nó tao cũng đều phải người dễ chọc vào."
Một giây, hai giây, thời gian chầm chậm trôi qua như kéo dài vô hạn, Ninh Giai Kỳ cúi đầu ôm Cảnh Nhược Đông, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

"Lão Lục, đánh vào cả hai phía, đảm bảo bọn họ không thể vượt qua được!"
"Được!"
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện