Tỉnh dậy như một giấc mơ, trong một mảng sương mù, anh nhìn cô đứng cách đó không xa, vừa rụt rè đưa tay về phía anh.
"Anh Nhược Đông, em thật sự sẽ lớn lên."
"Mọi người nói em là vị hôn thê của anh, vậy anh có thể làm chỗ dựa cho em không."
"Anh đau sao?" "Em không muốn cùng anh về nhà..."
"Không có việc gì...anh, cầu xin anh kiên trì một chút."
Vô số âm thanh khắp nơi vọng đến, mềm mại ôn nhu, tất cả đều là giọng nói của cô.
Sương mù càng thêm dày đặc, Cảnh Nhược Đông đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh mờ ảo của cô, tựa như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Trong tim anh dần hốt hoảng, muốn mở miệng gọi cô nhưng anh sợ lớn tiếng sẽ làm cô hoảng sợ, vì vậy nhỏ giọng nói "Giai Giai, đến bên anh này."
Cô ngoan ngoãn nghe lời đi về phía trước, nhưng càng đi đến gần anh càng nhìn rõ, anh nhìn thấy trên người cô đổ đầy máu, máu từ đầu, cánh tay, trán, ngực,...!Tất cả đều là máu!
"Anh...em đau quá..."
Ánh mắt của cô trống rỗng không có chút ánh sáng nào, nhưng tràn đầy vẻ sợ hãi.
Cảnh Nhược Đông bị ánh mắt của cô làm cho đau đớn, ngực giống như bị xuyên qua, hiu quạnh lạnh lẽo, như bị dao cắt.
Tựa hồ một khắc mà chạm vào cô, ngay lập tức cô sẽ tan biến.
Bóng đêm bao trùm, anh rốt cuộc không nhìn thấy cô, không thấy cô ở đâu cả.
"Ninh Giai Kỳ!".
Bệnh viện Tổng quát khu vực Tây Tạng thuộc Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
"Bác sĩ! Bác sĩ!" Trong phòng bệnh, một người đàn ông sau khi bấm chuông vội vã chạy ra cửa "Anh ấy động! Có thể đã tỉnh rồi!"
Bác sĩ và hộ lý vội vã nối đuôi nhau mà chạy, sau một hồi kiểm tra "Cậu ta đã tỉnh táo là đã không sao rồi, yên tâm."
"Cám ơn bác sĩ."
Liễu Thanh Giang ngồi ở bên giường, ngực kịch liệt phập