"Ngay từ đầu em không nên lên xe." Anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt của cô, giọng nói rất nhẹ.
Ninh Giai Kỳ như không nghe thấy gì, khi anh vươn tay lau nước mắt cô, cô dường như đột nhiên tỉnh dậy sau trận chiến sinh tử kinh tâm động phách kia, đau đớn khóc thành tiếng.
Đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên cô khóc thảm thiết như vậy.
Cảnh Nhược Đông nhếch môi, vươn tay, đem cô áp vào trong ngực mình.
Ninh Giai Kỳ cách một tấm chăn, dựa vào ngực anh, khóc đến rối tinh rối mù.
"Xin lỗi..." Anh nói.
Ninh Giai Kỳ sửng sốt một chút, chôn ở trong chăn lắc đầu.
Cho tới bây giờ cô vẫn không hối hận vì đã lên chiếc xe kia, mà cảm thấy chính mình thật quá may mắn vì đã bước lên chiếc xe đó.
Nghĩ như vậy nhưng cô không nói ra, cô sợ bị ác mộng mãi ám ảnh, sợ trở về Ngôn gia không biết nói thế nào, nhưng kỳ thật điều cô sợ nhất là mãi mãi không còn gặp được anh, nếu trên thế
giới này không còn có Cảnh Nhược Đông...Cô cảm thấy, mọi thứ không còn gì để giữ lại nữa.
Nhiều ý nghĩ thật đáng sợ.
Cảnh Nhược Đông vuốt ve tóc cô, tuỳ ý để cô dựa vào ngực mình mà khóc.
Chờ đến khi cô có thể ngừng khóc, anh khẽ cười nói "Đừng khóc, tôi còn chưa chết."
Ninh Giai Kỳ cứng đờ, mắt đỏ bừng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Cô gái nhỏ chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt hung hãn.
như vậy, Cảnh Nhược Đông ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn "Cám ơn em."
Ninh Giai Kỳ hít hít cái mũi, thở mạnh quay đầu sang chỗ khác nói "Không cần, em vì quốc gia mà cống hiến."
Cảnh Nhược Đông "Vậy sao?"
"Bồi dưỡng được người như anh thật không dễ dàng gì, nếu anh chết đi vậy thì đất nước sẽ tổn thất lớn." Ninh Giai Kỳ rút