Trương Nhất Manh khó mà có được nghiêm túc, "Giai Giai, cậu đừng tự xem nhẹ bản thân.
mình, cậu vẫn luôn rất tốt, rất ưu tú, cậu phải tin vào chính bản thân mình, nhưng mà..."
Ninh Giai Kỳ nâng mắt nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo.
Trương Nhất Manh cười một cái "Nhưng mà cậu thích Cảnh Nhược Đông thích lâu như vậy bây giờ anh ấy mới phản ứng, cậu không nên vội vàng.
Cậu xem, anh ấy nói thích cậu, sao cậu phải Vội vàng lập tức qua đó kia chứ."
".....Vậy nên."
"Vậy nên cậu liền phải câu dẫn anh ấy, làm dục vọng nổi lên gần thì không gần xa cũng chẳng xa, đến khi lòng anh ấy ngứa ngáy nhịn không được, khóc lóc cầu xin cậu, cậu hãy đồng ý anh ấy."
Khoé miệng Ninh Giai Kỳ khẽ giật giật, "Cậu đang nói cái gì vậy..."
"Tớ nói đều là chân lý! Này, có thể cậu không tin." Trương Nhất Manh chỉ chỉ vào trán cô nói "Anh ấy không phải đang bị thương sao, cậu đấy,
bên anh ấy mà lắc lư, nhưng mà không cần tỏ thái độ, trêu chết anh ấy."
Ninh Giai Kỳ "Như vậy, có được không?"
Trương Nhất Manh "Được chứ, cho anh ấy biết cậu không có anh ấy cũng không sao, cậu giúp anh ấy, cứu anh ấy không phải vì thích anh ấy, hiểu không."
"....."
Sau khi gặp mặt Trương Nhất Manh, Ninh Giai Kỳ bắt xe quay về căn hộ.
Đẩy cửa đi vào, trong phòng rất tốt, rèm cửa không được kéo ra, đèn cũng không bật.
Ninh Giai Kỳ thay đổi dép lê, đi vào phòng khách mới phát hiện, trên ghế sô pha có một người đang nằm.
Cảnh Nhược Đồng người cao chân dài, chiếm toàn bộ số pha.
Một mảng yên lặng, trong lòng Ninh Giai Kỳ căng thẳng, vội ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
"Anh? anh Nhược Đông?" Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Ninh Giai Kỳ vội vàng vươn tay đặt lên trán anh, tuy nhiên, khi cô vừa đặt tay lên trán đã bị anh đè xuống.
Ninh Giai Kỳ hoảng sợ, liền