"Em run rẩy làm gì." Cảnh Nhược Đông thấp mắt, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm xuống ở trước mặt mình.
Ninh Giai Kỳ dừng lại một chút, ăn ngay nói thật, "Em, em nhìn vết thương có chút sợ."
Cảnh Nhược Đông nghe vậy cười một tiếng, "Em còn biết sợ sao, không sợ súng, không sợ vụ nổ, chỉ vết thương này mà cũng sợ sao."
"Cái đó không giống nhau, chuyện khi đó quá khẩn cấp em quên đi sự sợ hãi, bây giờ nhìn đến....thật sự quá khủng bố."
Ninh Giai Kỳ phồng má, lại nghiêm túc một chút.
Sau khi bói xong, cô vô thức cúi người xuống thổi thổi "Anh đau ạ."
Cảnh Nhược Đông bản tâm như chỉ thuỷ đột nhiên trên bụng được phả vào một hơi nóng, trong nháy mắt sau lưng anh trở nên cứng đờ.Anh Nội thấp mắt, chỉ thấy Ninh Giai Kỳ đang ngồi xổm giữa hai chân anh, hai tay rất tự nhiên đặt trên đùi anh, môi hơi chu lên, hướng đến miệng vết thương của anh thôi thối.
Một cảm giác không thể tả từ miệng vết thương trốn ra ngoài, vô cùng nhanh chóng, lại hết sức triền miên.....!
Cảnh Nhược Đồng hô hấp đình trệ, suýt chút nữa đem cô đang ở giữa hai chân anh xách lên, tuy nhiên anh vẫn cố nhịn, quay đầu đi, không nhìn cô.
Ninh Giai Kỳ hoàn toàn không biết gì cả, còn nghiêm túc bôi thuốc cho anh, cô lấy miếng băng vải ở một bên, bắt đầu quấn cho anh.
Một vòng rồi lại một vòng, rất cẩn thận.
Cảnh Nhược Đông không muốn nhìn cô nhưng không cưỡng lại được lại cúi xuống nhìn cô.
Ban đầu anh ngồi bên mép giường, cô ngồi xổm trước người anh để bôi thuốc là chuyện bình thường, nhưng sau khi tâm trí có nghĩ xấu kia, lại nhìn một lần nữa hình ảnh đó liền hiển hiện bất định.
Cô rất chuyên chú, khuôn mặt nhỏ nhắn vì quấn băng mà nghiêm túc, lúc quấn băng cần phải vòng sau lưng anh, cô hơi nhướng người lên, sau đó tới gần anh, cánh tay cô vây quanh sau lưng anh, tay kia lại vòng đến.....!
Không ngừng tới gần, da thịt không ngừng tiếp xúc.
Cô vốn dĩ ở giữa hai chân