Dọc theo đường đi, Ninh Giai Kỳ đều nghĩ đến phản ứng của Cảnh Nhược Đông khi anh biết thành tích kỳ này của cô, có lẽ sẽ cho cô một ánh mắt tán dương, hoặc là.....!anh sẽ khen ngợi cô làm rất tốt.
Ninh Giai Kỳ nghĩ đến hình ảnh kia tim liền đập liên hồi, hận không thể xuất hiện ngay bên cạnh anh.Vì thế, xe vừa đến cửa, Ninh Giai Kỳ vui vẻ mà bước xuống, khoé miệng cô tự chủ mà cong lên, duỗi tay đẩy công lớn ra.
Cô không nghĩ tới cửa vừa mở đã thấy Cảnh Nhược Đông đi tới, cô vui vẻ, vừa định mở miệng gọi anh thì thấy thần sắc anh rất lạnh lùng mà đi ngang qua cô.
Cái cảm giác lạnh lùng này không giống như ngày thường, mà là treo ở trên mặt, lạnh đến cực điểm,
Thần sắc lạnh lùng này cũng đủ để đem Ninh
Giai Kỳ đang tràn ngập nhiệt tình mà dội sạch sẽ.
Ninh Giai Kỳ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Cảnh Nhược Đông rất nhanh đã ra khỏi biệt thự, cô ngơ ngác mà đứng ở cửa, một hồi bần thần.
“Giai Giai đã về rồi à, con đứng ở cửa làm gì vậy, màu vào đi.
Trong nhà có người tới, đợi lát nữa vào con nhớ gọi là anh nhé” Dì Tần giúp cô cầm cặp sách vừa dặn dò.
Ninh Giai Kỳ “A?”.
“Nam Nho đã về, con chưa có gặp qua, đó là em trai của Nhược Đông”.
Ninh Giai Kỳ không biết ngoài Cảnh Minh Nguyền ra, Cảnh Nhược Đông còn có một người em trai khác, hơn nữa lại xấp xỉ cỡ tuổi anh.
Cô đi đến phòng khách, Từ Chân Ni vô cùng nhiệt tình mà giới thiệu cho cô “Giai Giai à, đây là Nam Nho, bình thường thằng bé vẫn hay ở trường, cho nên bây giờ con mới gặp nó, thằng bé là......!con thứ hai của cô”.
Ninh Giai Kỳ ngoan ngoãn mà chào hỏi, anh ta nhìn cô một cái, gật đầu.
Trên mặt không có chút dao động, nhưng trong lòng Ninh Giai Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái, Ninh Giai Kỳ ngoan ngoãn mà chào hỏi, đối phương nhìn cô một cái, gật đầu.
Vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Ninh Giai Kỳ lại có cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao
trước nay không có ai nhắc đến anh.
Tuy anh ta cùng Cảnh Nhược Đông lớn lên nhìn có chút giống nhau một hai phần, nhưng mà tính tình lạnh lùng lại như cùng một khuôn đúc ra vậy, trên trán.
anh tự