"Về trước đây, ngày mai chơi tiếp." Cuối cùng Cảnh Nhược Đông cũng đi về trước.
Nhưng tất nhiên là việc này không liên quan gì đến Ninh Giai Kỳ, chỉ là anh chơi mệt rồi, nên về thôi.
Lúc Ninh Giai Kỳ theo chân hai người lớn đi vào biệt thư, trong đầu cô chỉ chứa toàn những hình ảnh về Cảnh Nhược Đông.
Ánh mắt lạnh nhạt ban nãy của anh, thái độ kinh ngạc của anh,...!toàn bộ đều đập tan sự mong ước nho nhỏ của cô.
Lần đầu tiên Ninh Giai Kỳ bé bỏng cảm thấy, có một vài người nhìn thì rất gần, nhưng thực tế lại cách xa bạn cả một thế giới.
"Đây là cháu gái lão Ninh à." Cảnh Nhược Hành xúc động nhìn Ninh Giai Kỳ: "Cháu ngoan, lại đây với ông, để ông ngắm con thật kỹ nào."
Ninh Giai Kỳ nhìn Thẩm Giai Hàm, thấy bà ấy gật đầu ý bảo cô sang đó.
Vì thế, Ninh Giai Kỳ dè dặt đứng lên, tới ngồi cạnh Cảnh Nhược Hành.
Cảnh Nhược Hành duỗi tay cầm tay cô, hốc mắt đỏ hoe: "Đáng tiếc, lão Ninh không thể nhìn thấy con trưởng thành."
Nhắc tới ông nội nhà mình, Ninh Giai Kỳ cũng hơi khó chịu, cô khịt mũi, cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống.
Cảnh Nhược Hành vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đứa nhỏ này cũng sắp lên lớp bảy rồi phải không?"
Thẩm Giai Hàm gật đầu, thấp giọng trả lời: "Đúng vậy ạ, năm nay vừa mới lên lớp bảy."
"Cháu gái nhà lão Tư cũng lớp bảy, nhưng cao hơn Ninh Giai Kỳ nhiều, đứa nhỏ này sao nhìn lại nhỏ như vậy."
Thật ra Cảnh Nhược Hành đã nói giảm bớt rồi, Ninh Giai Kỳ đâu phải chỉ nhỏ không, mà còn là không đủ dinh dưỡng cơ.
Đứa trẻ mười ba tuổi, ít nhất cũng lùn hơn bạn cùng lứa nửa cái đầu, với lại cơ thể rất gầy, làn da cũng vàng bất thường.
"Haiz...Cũng do con, không thể cho con bé một cuộc sống tốt." Nói xong, Thẩm Giai Hàm nghẹn ngào.
Cảnh Nhược Hành cau mày: "Không trách con, phải trách bác, bác nên sớm tìm hiểu hoàn cảnh của các con, và nên đón đứa nhỏ này về đây từ sớm.
Bác, thật có lỗi với ông bạn già kia."
"Bác đừng nói vậy...."
Xoạt xoạt...
Âm thanh túi giấy bị xé rách vang lên.
Ninh Giai Kỳ nghe thấy thế quay đầu lại nhìn.
Ở cửa ra vào, cô thấy Cảnh Nhược Đông vừa ngửa đầu uống hộp sữa vừa đi tới.
Anh rất cao, bước đi kéo theo gió mà đến, không hề ăn khớp tí nào với bầu không khí bi thương trong phòng.
"Nhược Đông, con lại đây." Đúng lúc này, Cảnh Nhược Hành gọi anh lại: "Đây là Giai Kỳ, sau này con phải quan tâm chăm sóc cho con bé."
--
Ông nội của Ninh Giai Kỳ từng là phóng viên chiến trường.
Trong những năm Cảnh Nhược Hành đi lính, hai người từng là bạn bè sống chết có nhau ở nơi tiền tuyến.
Có lẽ vì thế, nên sau đó họ đã ước hẹn kết làm thông gia với nhau.
Có điều, lúc ấy hai người cũng chỉ nói miệng mà thôi.
Sau này, khi sự nghiệp của Cảnh Nhược Hành phát triển, ông nội Ninh Giai Kỳ cũng không để ý, trở về quê nhà.
Nhưng Cảnh Nhược Hành sống cả đời trên lưng ngựa, nên rất coi trọng tình nghĩa anh