Ninh Giai Kỳ lặp đi lặp lại động tác này một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi môi anh.
Đường cong môi anh rất sắc bén, lúc hơi vểnh môi lên, nhìn rất có cảm giác cấp trên uy nghiêm ra lệnh.
Ninh Giai Kỳ ngơ ngác nhìn vào mỗi anh, không biết là do lúc này suy nghĩ hỗn loạn, hay do mùi rượu trong phòng quá mức mê người.
Chờ khi cô phản ứng lại, cơ thể của cô đã từ từ nghiêng tới, đặt môi mình lên môi anh.
Rất nhẹ, chỉ nhẹ thoáng một cái.
Ninh Giai Kỳ hơi trợn mắt, trong nháy mắt đã bật về vị trí cũ.
Bởi vì dùng lực quá mạnh, theo quán tính mà ngã về phía sau, đụng phải bàn trà.
Phía sau gáy đau vô cùng, nhưng cô lại không kêu ra tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào môi Cảnh Nhược Đông.
Vừa rồi cô...đã làm cái gì vậy.
Ninh Giai Kỳ sửng sốt vài giây, sau đó lập tức
đứng lên, chạy vụt ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô còn chưa kịp thở xong một hơi thì đã nhìn thấy một người từ dưới lầu đi lên.
“Ninh Giai Kỳ.”
Ninh Giai Kỳ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mạnh Di Di, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Mạnh Di Di: “Sao em lại ở đây?” Ninh Giai Kỳ “Em...” “Anh ấy ở bên trong sao?” Ninh Giai Kỳ lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Mạnh Di Di nhíu mày, bước lên phía trước, đưa tay ra muốn mở cửa phòng.
Nhưng ngay lúc này, Ninh Giai Kỳ lại đột nhiên duỗi tay ra đè lên tay nắm cửa.
"....!
“Anh ấy, đang ngủ ở bên trong
Vẻ mặt của Mạnh Di Di vô cảm: “Vậy sao, để tôi vào tìm anh ấy”.
“Anh ấy đang ngủ.” Ninh Giai Kỳ không buông tay, lặp lại lời mình một lần nữa.
Mạnh Di Di thấy Ninh Giai Kỳ ngăn mình lại, cảm thấy có hơi kinh ngạc, mọi người có mặt hôm nay phần nhiều đều sẽ khiêm nhường cô ta, cô ta là người Ninh Giai Kỳ có thể ngăn cản lại sao.
Mà chính bản thân Ninh Giai Kỳ cũng không ngờ rằng mình lại dám cản đường Mạnh Di Di, trong lòng cô bồn chồn, nhưng cũng không hề có ý định thu tay lại.
Lời của người khác nói cô đều nghe được, cô và Mạnh Di Di không có tranh chấp gì với nhau, nhưng