Ninh Giai Kỳ hoảng sợ “Hả?”
“Muốn bị lạnh chết sao?
Ninh Giai Kỳ nghe vậy mới hiểu, thì ra anh nhìn thấy được cô bị tuyết rơi vào trong áo, vội vàng lắc đầu, “Em, em lập tức về nhà thay”
Nói dứt lời, dè dặt đạp lên tuyết, đi từng bước từng bước ra về.
Cảnh Nhược Đông dời ánh mắt khỏi người cô, liếc sang Cảnh Minh Nguyên một cái.
Cảnh Minh Nguyên .........Em đi chơi đây
Vừa mới đi một bước đã bị Cảnh Nhược Đông xách cổ áo kéo lại, “A, a...Anh?!”
Cảnh Nhược Đông ở bên ngoài bớt bắt nạt người khác đi”.
“Em không có bắt nạt người khác! Em...” Cổ của Cảnh Minh Nguyên bị áo siết chặt, ho khan hai tiếng, lúc sau thấy Cảnh Nhược Đông vẫn không chịu thả tay ra, chỉ đành mở miệng cầu xin “Được rồi! Về sau em sẽ không động vào cậu ấy nữa, được chưa?
Cảnh Nhược Đông cười lạnh một tiếng.
“Được rồi được rồi, đi nhanh lên nào.” Băng Tân Đồ đi tới kéo Cảnh Minh Nguyên ra, Cảnh Minh Nguyên cảm kích nhìn anh ta một cái, sau đó lập tức chạy trốn.
“Tôi nói này, thằng nhóc này và Ninh Giai Kỳ đúng là không hợp nhau, ở nhà cũng bắt nạt con bé không ít phải không?”
“Không đến nổi” Cảnh Nhược Đông nói xong trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp “Tôi cũng không biết.”
Băng Tân Đồ cười cười: “Cậu đương nhiên là không biết rồi, mấy năm nay cậu có ở nhà đầu”
Cảnh Nhược Đông im lặng.
Băng Tân Đồ nói tiếp “Nhưng mà so với Hành Diệu em trai cậu, cậu đối xử với Ninh Giai Kỳ tốt hơn nhiều.”
“Có sao?”.
“Đương nhiên là có, cậu thiên vị Ninh Giai Kỳ ai mà không nhìn ra được?” Băng Tân Đồ khoác tay lên vai anh, “Có điều mấy cô gái nhỏ quả thật không giống với những thằng oắt con này, nên được cưng chiều nhiều hơn”
Băng Tân Đồ nói một cách hợp tình hợp lí, Cảnh Nhược Đông cẩn thận nhớ lại, anh có thiện vị sao?
“Đúng rồi, việc khốn nạn...khụ khụ, của Liễu Thanh Giang lần trước, không sao chứ?”
Cảnh Nhược Đông thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn Liễu Thanh Giang đang thân mật với Trương Nhất
Manh một cái, “Còn có thể có việc, tôi có thể nói gì sao?
Băng Tân Đồ sờ cằm, cũng cảm thấy việc này vừa xấu hổ vừa khó giải quyết.
Quả thật, dưới tình huống nói cái gì cũng đều là sai,