Thẩm Giai Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, nhíu mày “Không chuyên tâm học hành, đi làm thêm làm cái gì, hiện tại con còn thiếu ăn thiếu mặc sao?”
“Con không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, nhưng mấy thứ này lại không phải của chúng ta.”
"Con....."
“Mẹ, con đã trưởng thành, lúc trước ông Cảnh tốt bụng giúp đỡ chúng ta, nhưng chúng ta không thể dựa vào ông ấy cả đời, ở nơi này cả đời được.
Con muốn tự kiếm tiền, từ từ trả lại”.
Ninh Giai Kỳ vẫn luôn sợ hãi Thẩm Giai Hàm, vậy nên lúc vừa nói dứt câu tim cô cũng đập liên hồi.
Quả nhiên, Thẩm Giai Hàm hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cũng trở nên bất mãn “Ý con là mẹ mặt dày dắt con ăn bám nhà bọn họ? Ninh Giai Kỳ tại sao con không nghĩ xem, nếu như lúc trước mẹ không làm vậy, con còn có thể sống đến bây giờ ư? Có thể học trường tốt như vậy, thi vào đại học tốt như vậy ư? Cánh cứng được một chút thì đã muốn bay đi sao?”
“Con không có ý này, con không trách mẹ.” Ngực Ninh Giai Kỳ run lên, “Ông Cảnh đối xử với con rất tốt, cả nhà họ Cảnh cũng rất tốt với chúng ta, nhưng con không muốn như thế này mãi mãi.
Con muốn dựa vào chính mình, con không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta rời khỏi bọn
họ là không sống được.
Mẹ...!Con biết bây giờ con còn chưa thể làm được, nhưng con vẫn muốn thử, từng bước một, rồi sẽ có ngày, Con có thể dựa vào chính bản thân mình nuôi mẹ”.
Thẩm Giai Hàm á khẩu không nói được gì, hơn nữa ngày sau mới nói tiếp “Hừ, con chỉ đang làm việc vô vẩn.”
Ninh Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất ức, nhưng vẫn cố chấp nói “Con sẽ chứng minh cho mẹ xem con không hề làm việc vớ vẩn.”
Nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi trở lại phòng mình, Ninh Giai Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, cô đi làm thêm sau giờ học, vừa kiếm được tiền lại không phải đi làm chuyện xấu gì, vì sao mẹ không thể hiểu cho nỗi tự ti nhỏ bé trong lòng của cô vậy chứ.
Nếu vĩnh viễn cần sự giúp đỡ của người khác, thì cô nên làm thế nào để đi tiếp đây.
Ninh Giai Kỳ thở dài một hơi, ngã lưng lên chiếc giường to mềm mại.
Từ lúc lên đại học, ông Cảnh liền cho người