Mọi người đều hóa đá tại chỗ, Ninh Giai Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ôm chặt Cảnh Nhược Đông “Vâng...thực sự là chồng”
Trên quầy bar, Lâm Đại đặt ly rượu xuống nhìn Cảnh Nhược Đông ôm Ninh Giai Kỳ bước ra khỏi quán “Chậc, anh Cảnh quả thực là anh Cảnh”
Cô bạn gái ở bên cạnh có chút hiếu kỳ “Ah, bạn của anh à? Sao trước đây em không thấy anh ta?"
Lâm Đại liếc cô ấy một cái “Là người của quân đội.”
“Hóa ra là quân nhân, khó trách lại soái như vậy” Cô bạn gái nhướng mày dõi theo.
Lâm Đại “Em nhìn anh này, em đang ở bên cạnh anh đấy, còn đi khen người khác trước mặt anh.
như vậy, em có còn là người không?”
“Nào có a” cô bạn gái nũng nịu mỉm cười “nhưng mà cô gái kia, đó có phải là bạn gái của anh ta không?”
Hong!
“Không phải”.
“Vậy thì là gì?”
“Cái này à...” Lâm Đại sờ sờ cằm, nhẹ nhàng nói “nói đúng ra, hắn là vị hôn thê đi?”.
Sau khi đi ra khỏi quán bar, do sự chênh lệch nhiệt độ khiến Ninh Giai Kỳ có chút run rẩy.
Cảnh Nhược Đông ôm lấy cô đi đến chỗ đậu xe, anh cảm thấy người trong lòng mình cất tiếng nức nở Vội dừng lại “Có lạnh không?”
Ninh Giai Kỳ không trả lời anh.
Cô khó chịu cau mày, không an phận mà nhích tới nhích lui.
Ánh mắt Cảnh Nhược Đồng tối lại, anh siết chặt cánh tay, tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở bên ngoài một khách sạn.
Cảnh Nhược Đông ôm Ninh Giai Kỳ, sắc mặt lãnh đạm đứng trước quầy lễ tân “Một căn phòng.”
Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn anh rồi lại nhìn Ninh Giai Kỳ gần như bất tỉnh “Xin chào, hiện chúng tôi không còn phòng trống, chỉ có một phòng tổng thống.
Ngài thấy có được không?
“Chỉ còn mỗi phòng này”.
“Vâng, vậy xin phiền tiên sinh cho tôi xem chứng minh thư của ngài.”
Cảnh Nhược Đông để cô dựa vào người mình, anh đưa tay lấy thẻ ID*.
(*thẻ ID là những loại thẻ định danh người sử dụng.
Cũng giống như ý nghĩa cái tên của nó.
Thẻ ID được sử dụng để chứng minh thân phận, nhận dạng con người.
...!Chữ thường là tên và những thông tin liên quan của chủ sở hữu.).
Sau khi lễ tân tiếp nhận thẻ của anh, rồi nói