Tiểu Đông Tử là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, nhiếp ảnh gia ở mảng này sẽ rất tự hào, anh ta cũng không ngoại lệ.
Nếu bỏ qua tiêu chuẩn chuyên nghiệp, tính cách thật sự hơi xấu.
Trong nhóm hiện có bảy người, Ninh Giai Kỳ và một cô gái khác tên Mai Như đều là trợ lý.
Mai Như gia nhập đội sớm hơn cô ba tháng, vì vậy lấy tư cách là một “tiền bối” cô ấy tự cho rằng bản thân mình cao hơn có một bậc.
Những ngày đầu, nhiều việc nhỏ nhặt sẽ bảo cô đi làm.
Ninh Giai Kỳ không quan tâm đến những chuyện này.
Cô vào đây với mục tiêu rất rõ ràng và cô không muốn vừa mới đến đã phải kiếm chuyện phiền toái cho mình.
Hôm nay là thứ bảy Ninh Giai Kỳ đến công ty khá sớm, bởi vì hôm nay nhóm bọn cô sẽ đi chụp ngoại cảnh.
Ngày hôm qua Tiểu Đông Tử liên tục nói với mọi người không được đến trễ.
“Ninh Giai Kỳ, đến rồi à.” Tiểu Đông Tử đang gỡ máy ảnh trong phòng quay phim,“A, vậy cô cùng với Mai Như đi đến nhà ăn lấy bữa sáng, sau khi ăn xong chúng ta sẽ xuất phát”.
“Vâng.” Ninh Giai Kỳ đặt túi sách xuống, vội vã
*
đi theo Mai Như.
Lúc trở về, Mai Như đột nhiên hỏi cô với giọng điệu bất mãn “Tôi nghe nói cô là sinh viên năm nhất.”
Ninh Giai Kỳ gật đầu “Ừ”.
“Được tuyển dụng khi mới chỉ là sinh viên năm nhất? Kỹ năng của cô là gì?”.
Ninh Giai Kỳ“...Đó là thông qua việc giới thiệu sơ yếu lý lịch và tác phẩm”.
Mai Như mỉm cười có chút kỳ lạ “Vậy sao, cô không nói tôi còn tưởng có được người khác đưa vào.”
Ninh Giai Kỳ“......”
Đưa vào để làm trợ lý nhỏ.Ai lại thiếu đạo đức như vậy? Sau khi ăn sáng xong, cả đội nhanh chóng xuất phát.
Lần này buổi chụp của bọn họ sẽ kéo dài hai ngày, sẽ ở lại đó một đêm.
Trên đường Tiểu Đông Tử dặn dò bọn họ “Lần này chúng ta sẽ quay chụp ở một địa điểm tương đối đặc biệt.
Mọi người đến lúc đó đừng có đi lung tung, nghe lời tôi mà làm việc.”
Mai Như “Thầy Đông, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không phải ngày hôm qua đã nói với mọi người lần này quay chụp là tuyên truyền