Bên kia di động, sắc mặt Cảnh Nhược Đông dịu lại “Gọi cho tôi có chuyện gì?”
Ninh Giai Kỳ nghe anh nhắc đột nhiên nhớ ra mục đích của mình “A...em muốn hỏi tối nay khi nào anh trở về”.
Cảnh Nhược Đông “Không rõ, sao vậy?”
“Anh có thể nói với mẹ em là em đang đi với anh được không...Bên công ty có việc em không thể về được, em sợ về muộn mẹ em sẽ nghi ngờ, nếu anh nói cho mẹ em thì bà sẽ không nói gì?
Cảnh Nhược Đông lặng lẽ nhếch khoé môi “Ồ, biết nói dối rồi”.
Mặt Ninh Giai Kỳ lập tức đỏ ửng “Cái này không tính...”
“Được, tôi sẽ gọi điện thoại, em ở đó còn bao lâu nữa”
“Có lẽ khoảng còn một hai tiếng.” “Được.”
“Cám ơn anh Nhược Đông”
Bóng đêm bao phủ, đường phố yên tĩnh đến lạ thường.
Cúp điện thoại, Cảnh Nhược Đông ngồi ở trong xe một lúc, mắt nhìn con đường tối tăm dường như không có điểm cuối, khẽ bật cười một tiếng.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên tay lái, đột nhiên bắt đầu tự hỏi: Từ lúc nào cô gọi một tiếng anh Nhược Đông” lại làm cho anh có thể hưởng thụ như vậy?
Stuido, mười giờ tối.
Lúc này, mọi người trong công ty lần lượt rời đi, chỉ còn hai ba studio còn sáng đèn, bên trong cơ hồ còn có một nhóm người bận rộn.
“Này này, tôi vừa nhìn thấy một anh đẹp trai ở ngoài cửa đấy!” Một đồng nghiệp cầm ly cà phê từ bên ngoài đi vào vẻ mặt kích động nói.
Một đồng nghiệp khác cười “Tối nay tôi đã gặp được nam thần Bạch Dịch đẹp trai nhất rồi, vậy nên đừng nhắc trai đẹp với tôi, những người khác không đáng nhắc đến”.
“Cô thôi đi!” Người bên ngoài thật sự rất đẹp trai! Không phải kiểu đẹp trai như Bạch Dịch đâu, tôi càng thích kiểu này hơn!”
“Là thật hay giả đây.
Đồng nghiệp nghe thế thân tâm rạo rực nhìn đồng nghiệp hỏi.
“Thật đấy! Có dám đi ra ngoài với tôi để nhìn không, nếu thật sự không đẹp bằng Bạch Dịch tôi sẽ mời cô ăn cơm!”.
“Được! Có thể để cô không làm người keo kiệt thật không dễ dàng, đi thôi đi thôi!”
Hai cô gái nhỏ lôi kéo nhau ra ngoài nhìn lén,