“Là anh sắp xếp phải không?”
“Làm sao?”
“Anh vì cái gì không gọi điện thoại cho em? Anh nói một câu em nhất định sẽ đi.”
Cảnh Nhược Đông nghe điện thoại, mắt nhìn cảnh sống ngoài cửa sổ, trong đầu lại kỳ lạ đang nghĩ sức ăn của cô nhóc trong phòng kia sao lại kém đến vậy.
Một chén cơm nhỏ nửa ngày ăn chưa xong, khó trách lại gầy như vậy.
“Bọn họ hẳn đã gọi điện thoại cho em” Cảnh Nhược Đông nói “Em đã không muốn đi, tôi đương nhiên phải tìm người khác.”
Mạnh Di Di “Đó là người khác gọi cho em, anh rõ ràng biết nếu anh gọi cho em.”
“Tôi không cần làm người đặc biệt”
“Di Di, em biết ý tứ của tôi.”
Mạnh Di Di cười lạnh “Em bằng lòng vì anh đi giúp Ninh Giai Kỳ mà anh vẫn luôn che chở, nhưng anh lại vì Ninh Giai Kỳ mà không tìm đến em đúng không...”.
Cảnh Nhược Đông thản nhiên nói “Không còn gì thì tôi cúp máy đây”
“Cô ấy không phải đã có bạn trai rồi sao.” Cảnh Nhược Đông“......”
“Chàng trai lúc trước, chúng ta đã gặp qua rồi đúng không” Mạnh Di Di hết sức cố gắng làm mình bình tĩnh lại “Anh Nhược Đồng, Ninh Giai Kỳ đã có người mình thích.”
Chớp mắt cả hai đều im lặng, ngay lúc Mạnh Di Di cho rằng Cảnh Nhược Đông không nói gì nữa, đột nhiên lại nghe được ở đầu bên kia ống nghe giọng nói không nhanh không chậm của Cảnh Nhược Đông.
Giọng nói kia ba phần tản mạng bảy phần bình tĩnh, rõ ràng không hề sắc bén, nhưng Mạnh Di Di vừa nghe được tim liền lạnh lẽo.
Anh nói “Nhưng ai cũng biết, em ấy là người của tôi.”
Cảnh Nhược Đông đi vào phòng, thấy được cô gái nhỏ đang nằm sấp trên mặt bàn.Anh đi đến nhìn khuôn mặt hướng về phía dòng sông của cô, lúc này mới phát hiện mắt cô đã nhắm lại, dĩ nhiên là đã ngủ say..
Cảnh Nhược Đông cũng không đánh thức cô, cả ngày hôm nay cô rất bận rộn, tinh thần và cả thể xác đều căng thẳng, hiện tại chắc đã mệt mỏi lắm rồi.Vì thế anh ngồi xuống, im lặng ngắm nhìn Ninh Giai Kỳ.
Cải trắng chăm sóc nhiều năm như vậy lại sắp bị heo bên ngoài cỖm đi rồi?
Cảnh Nhược Đông tựa