Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp.
“Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?” Ninh Giai Kỳ hít hít mũi “Em không muốn về
nhà.”
Cảnh Nhược Đông không nói gì, Ninh Giai Kỳ lại nói “Em vừa rồi muốn đi tìm Manh Manh”
“Trương Nhất Manh ở đại viện.” Ninh Giai Kỳ“...”.
Cảnh Nhược Đông “Thật sự không muốn về nhà?”
Ninh Giai Kỳ nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Thẩm Giai Hàm, cô liền kháng cự “Đi đâu đều được, em không về nhà.”
Ninh Giai Kỳ kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cô đang ở trong căn phòng của một khách sạn.
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài.” Cảnh Nhược Đông nói.
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói “Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?”
Cảnh Nhược Đông cười một tiếng “Bây giờ em còn lo chuyện này?”
“Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu.”
“Vâng”
Cảnh Nhược Đông gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Ninh Giai Kỳ, sau đó
quay đầu lại nói “Đói chưa, gọi đồ ăn đi.”
Ninh Giai Kỳ vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh “Mẹ em lúc nãy, có ở đấy không...”
“Có”.
“Mẹ em đã nói gì?” “Không, ông nói, bà ấy rất lo lắng cho em”
Ninh Giai Kỳ mắng thầm, cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Cảnh Nhược Đông đem biểu tình của cô vào trong mắt, cũng biết chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không giải quyết được.
“Ăn cơm.”
Ninh Giai Kỳ hiện tại không muốn ăn, lắc đầu nói “Em không đói.”
Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Tôi đói, đi ra ngoài tìm em vẫn