Đkpplnvcv Án 6 - Thanh Long Châu

Chương 1





Giáo uý giải độc mang khiếp sợ
Đoan ngọ Bách tác lại hiện thân


* * *

Liễu đọng sương mai ve gáy sớm, gió trời man mát cuộn mây tơ.

Vào buổi trưa, bên bờ sông Biện Hà liễu xanh lả lướt, dưới cơn gió nhẹ hiu hiu, phất phơ tản mạn từng tia nắng nóng, tuy không thể sánh bằng thuyền hoa hóng mát giữa dòng, thuyền nhẹ thích ý, nhưng tất nhiên là vẫn tốt hơn gấp mấy lần so với trong thành Biện Lương nóng tới muốn bốc hơi.

Trong một khu trà quán cao lớn lịch sự, vài người ẩm trà, vài người ngắm cảnh, vài người ngâm thơ, đều rất có phong thái phong lưu tư vận, bỗng nhiên, cửa biển hiệu khẽ động, mấy bóng người vội vã đi vào, tiểu nhị ca vừa thấy vội vàng tiến lên tiếp đãi, nhưng đến khi thấy rõ những người mới tới, cũng không tránh khỏi sửng sốt.

Mấy người này, người người cao lớn vạm vỡ, toàn thân trang phục đỏ đen, bên trái thắt lưng giắt diệp đao (*) to tướng, bên phải thắt lưng đeo thẻ bài, có khắc bốn chữ "Khai Phong phủ nha".

(*) Đao mỏng hình lưỡi cong giống như phiến lá

"Thì ra là quan gia Khai Phong phủ, mời vào bên trong, mời vào bên trong!" Tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận mấy người này, lập tức mặt mày hớn hở, bộ dáng hết sức nhiệt tình.

Nhưng mấy người này cũng không nhìn qua tiểu nhị, chỉ đưa mắt xem xét trong ngoài quán trà một vòng, trán đổ mấy giọt mồ hôi, sắc mặt lo lắng, như thể đang tìm kiếm thứ gì.

"Nhìn xem có không?"

"Không thấy."

"Chẳng lẽ không có ở đây?"

"Mấy quán trà lâu bên bờ sông đều tìm khắp rồi, đây là quán cuối cùng."

Mấy nha dịch sắc mặt không tốt thì thầm to nhỏ, đột nhiên quay lại sau lưng tóm lấy một tiểu sai dịch, sốt ruột hỏi: "Ta nói này Trịnh Tiểu Liễu, có phải ngươi đang lừa chúng ta hay không hả?"

Trịnh Tiểu Liễu bị tóm lấy trưng ra cái mặt đưa đám, trợn lên một đôi mắt báo tròn nhẵn đáp: "Hôm nay đến lượt hắn nghỉ phép, hắn chỉ nói với ta là muốn ra quán trà ở bờ sông hóng mát, ai biết được là quán trà nào..."

Chúng nha dịch nhất thời hết cách.

Tiểu nhị ca quan sát mấy người một lúc, không khỏi tò mò: "Mấy vị quan gia hình như là muốn tìm người phải không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, là tìm người!"

"Tiểu nhị ca có từng thấy qua một tên gầy nhom như cây sậy..."

"Mắt nhỏ ti hí..."

"Cả người đầy mùi tỏi..."

"Cái tên vừa nhìn thấy bạc lập tức như sói hoang xuống núi hai mắt bắn ra tia sáng xanh?"

Chúng nha dịch đồng loạt bảy mồm tám lưỡi? Vung tay múa chân nói năng om sòm.

Tiểu nhị bị chúng nha dịch bao vây ở trung tâm, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Mấy, mấy vị quan gia, người mà các vị nói tới là người hay là sói?"

"Tất nhiên vẫn là người!"

"Tiểu nhân, tiểu nhân từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy qua người nào giống sói..."

Chúng nha dịch vừa nghe xong, tức thì chán nản, mấy thân bảy thước nam nhi lại giống như bị sương đập vào người, cùng lúc gục đầu xuống vai.

"Nhưng, nhưng mà, nếu là người gầy giống như cây sậy, mắt nhỏ ti hí, trên người có mùi tỏi, thì thật ra tiểu nhân cũng có gặp qua một người..." Tiểu nhị do dự nói.

"Cái gì? Ở đâu?" Chúng nha dịch đồng loạt trợn tròn hai mắt, hét lên.

Tiểu nhị run rẩy dựng thẳng một ngón tay lên chỉ chỉ vào một góc của quán trà.

Đám nha dịch bước nhanh tới, định thần vừa thấy, nhất thời có phần dở khóc dở cười.

Thấy rằng trên chiếc bàn vuông trong góc quán trà, có một người đang nằm sấp, hai tay xoải ra, đầu úp xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền, mồm miệng há mở, khe khẽ phát ra tiếng ngáy, xem ra đang ngủ rất say, ánh mặt trời chói chói chiếu lên mặt, làm hai gò má ửng lên màu trắng hồng mềm mại, trong suốt óng ánh, dịu dàng động lòng người.

Chúng nha dịch đầu tiên là sửng sốt, sau đó bước lên hai bước nhìn kỹ lại, lúc này sắc mặt đồng loạt đen xuống.

Chợt nghe có người nhỏ giọng nói thầm:

"Đường đường là tòng lục phẩm giáo úy Khai Phong phủ, vậy mà ngủ chảy đầy nước dãi..."

"Còn ra thể thống gì? Còn ra thể thống gì!"

"May mà hôm nay là ngày hắn nghỉ phép, không mặc quan phục giáo úy, nếu không thể diện của Khai Phong phủ chúng ta chẳng phải đều bị hắn làm cho mất sạch sao..."

Trịnh Tiểu Liễu đầu chảy đầy hắc tuyến bước lên gọi: "Kim Kiền, tỉnh lại mau."

Kim Kiền nằm ngủ sấp trên bàn chép chép miệng, vặn đầu quay đi, ngủ tiếp.

Trên trán chúng nha dịch bỗng nổi lên gân xanh hình chữ thập.

Một người bước lên, quát vào lỗ tai Kim Kiền một tiếng to: "Kim giáo úy, đại nhân truyền ngươi hồi phủ kìa!"

Người trên bàn phớt lờ.

Người nọ đứng gần, vỗ mạnh vào đầu Kim Kiền một cái: "Kim giáo úy, Kim giáo úy!"

Vừa vỗ xuống hai cái liền thấy không ổn, cảm giác cả người lan ra một trận ngứa ngáy khó chịu, trên mặt còn nổi lên mấy nốt đỏ, chúng nha dịch xung quanh vừa thấy quá sợ hãi, vội vàng chụp lấy hai bình trà lớn kế bên đổ tới tấp vào mấy nốt đỏ vừa nổi lên trên mặt nha dịch kia, thẳng tới khi nha dịch kia gần như đã ướt sũng toàn thân mới dừng tay.

Một lúc sau, mấy nốt đỏ trên mặt nha dịch kia dần dần biến mất, chúng nha dịch mới tựa như kinh qua đại nạn không chết thở phào một hơi.


"Là phấn ngứa, cũng may chúng ta phản ứng mau lẹ..."

"May là Công Tôn tiên sinh đã nói cho chúng ta cách xử lý..."

"Huynh đệ, quý trọng tính mạng gia đình và bản thân, cách xa Kim giáo úy!"

Bận rộn qua đi, chúng nha dịch lại ngó tới Kim Kiền tiếp tục phát rầu, chạm thì chạm không được, kêu cấp mấy cũng không tỉnh, làm sao mới phải đây?

Không biết người nào đột ngột nảy ra cách lạ, bất ngờ đề khí lớn tiếng quát:

"Nước đâu! Mau cứu hỏa đi!"

Không hề phản ứng.

"Hoa khôi Ỷ Thúy Lâu kìa, mỹ nhân!!"

Không có hiệu quả.

"Vàng, một thỏi vàng to!"

Kim Kiền hơi hơi giật giật.

"Phát bổng lộc!"

Lại giật giật...Sau đó, quay về ngủ như chết.

"..."

Chúng nha dịch ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, ánh mắt xẹt một cái bắn về phía Trịnh Tiểu Liễu.

Trịnh Tiểu Liễu giật cả mình, vò đầu bứt tai nửa ngày, đột nhiên mắt sáng bừng, cao giọng nói: "Triển đại nhân đến!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cái người một khắc trước còn nằm úp sấp trên bàn ngủ ngon như lợn chết kia, đột nhiên bật dậy như cá chép, hai chân mở rộng hình chữ bát, cánh tay vuông góc ép sát người, lưng kéo thẳng như tùng bách, hai mắt mở to sáng ngời, bày ra tư thế trung bình tấn chuẩn mực, tinh thần sáng láng, dõng dạc hô: "Triển đại nhân, thuộc hạ hôm nay tuyệt không lười biếng, thỉnh Triển đại nhân minh xét!"

...

Bên trong quán trà thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng nhỏ giọt của nước trà đang chảy ra khỏi ấm trà bị lật đổ trong tay của một vị khách kế bên, kế bên của kế bên.

"Phụt!"

"Ha ha ha..."

Không biết là ai mở đầu, chỉ biết chúng nha dịch vừa ngó qua cái dáng trung bình tấn chuẩn mực của Kim Kiền đã cười đến nghiêng ngả, ôm bụng hụt hơi.

Kim Kiền trợn tròn mắt nhỏ bắn phá bốn phía như lâm đại địch, lại không nhìn thấy bóng lam quen thuộc kia, tức thì sắc mặt tối xuống, quát tháo ầm ĩ: "Con bà nó, là tên nào ăn gan hùm mật gấu dám phá rối mộng đẹp ngày nghỉ của ta, còn không mau thật thà nhận khoan hồng, kháng cự khắc nghiêm trị hả?"

Chúng nha dịch người bưng bụng thì bưng bụng, người chùi nước mắt thì chùi nước mắt, cùng lúc chỉ tay về phía đồng chí Trịnh Tiểu Liễu.

"Trịnh Tiểu Liễu!" Kim Kiền nắn nấm đấm răng rắc răng rắc, mắt nhỏ híp lại, nghiến răng nghiến lợi bước về phía Trịnh Tiểu Liễu nói: "Tuy rằng hai ta có nghĩa cùng phòng, nhưng mối cừu phá ngủ tuyệt đối không đội trời chung, ngươi chớ nên trách ta lòng dạ độc ác..."

Sắc mặt Trịnh Tiểu Liễu trắng bệch, vội khua khua tay kêu: "Kim Kiền, ngươi đừng hiểu lầm, là Bao đại nhân gọi ngươi hồi phủ, mấy người chúng ta lùng sục hết mấy quán trà ở bờ sông Biện Lương mới tìm được ngươi, Bao đại nhân sợ là đã chờ đến sốt ruột rồi..."

"Bao đại nhân tìm ta?" Kim Kiền chớp mắt mấy cái: "Có chuyện gì à?"

"Ta không biết nữa, nghe nói là có người trúng độc, lệnh cho mấy người chúng ta..."

"Trúng độc?!!" Kim Kiền thét lên một tiếng kinh hãi, bắt đầu đảo quanh tại chỗ: "Trúng độc, trúng độc, trúng độc! Yêu cầu mức độ cao như thế, tính chất công việc mạo hiểm cấp cao như thế từ trước đến nay đều là do Tiểu Miêu độc quyền...Chậc chậc..." Nói đến đây, Kim Kiền ngẩng phắt đầu, mắt nhỏ lấp loáng trông về phía xa, trong miệng tuôn ra một tiếng cao quãng tám: "Triển đại nhân ơi, thuộc hạ đến đây —–"

"Vèo" một tiếng, trong chớp mắt, bóng người gầy gò đã biến mất tăm, chỉ để lại một đợt khói bụi bồng bềnh đi xa.

Chúng nha dịch ngừng cười, trợn mắt há mồm nhìn theo hướng Kim Kiền vừa biến mất.

Thật lâu sau, mới có người hồi phục lại tinh thần, mở miệng tán thưởng:

"Khinh công của Kim giáo úy lại tiến bộ không ít rồi."

"Xem ra Triển đại nhân dạy dỗ rất có hiệu quả."

"Kim giáo úy có thể được Triển đại nhân đích thân dạy dỗ, thât sự là có phúc..."

"Khụ khụ, mấy vị quan gia Khai Phong phủ." Tiểu nhị ló vào một cái đầu nói: "Vị mới đó chính là quan gia Khai Phong phủ ạ?"

"Việc đó là tất nhiên, ngoại trừ người của Khai Phong phủ chúng ta ra, thì ai có thể có được thân thủ tốt như vậy đây?" Chúng nha dịch tự hào đáp.

"Thật tốt quá..."Tiểu nhị thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vị tiểu quan gia kia đã gọi bốn bình Bích Loa Xuân, ba bình trà Long Tĩnh, ba bát nước mơ muối, một chén nước mật gừng, tám đĩa bánh Quế Hoa, sáu bát bánh canh, hai lồng bánh hấp, bốn đĩa dưa cải...Tổng cộng là ba lượng tám tiền năm lẻ hai phân bạc trắng, mấy vị quan gia vui lòng thanh toán đi!"

"..."

Biện Hà sóng nổi lăn tăn, chiếu rọi lên khuôn mặt hơi hơi co giật của chúng nha dịch Khai Phong phủ, bờ sông thoảng đưa gió nhẹ, phất qua thân hình cứng ngắc của chúng nha dịch Khai Phong phủ.

"Kim Kiền!!" Hàng loạt tiếng rống to nhất tề nổi dậy, rung trời động đất.

Từ đó về sau giang hồ thịnh truyền, nha dịch Khai Phong phủ, người người nội công thâm hậu, công phu sư tử rống đạt tới đỉnh cao, chỉ cần nhìn vào bọn đạo tặc móc túi rống lên một cái, nhất định làm cho bọn chúng thất khiếu đổ máu, chết thẳng cẳng.

*

Phía Tây viện Phu Tử Khai Phong phủ, ở bên ngoài sương phòng, Bao đại nhân sắc mặt tối tăm, không ngừng đi qua đi lại, bốn vị giáo úy Vương Triều vây quanh ngoài cửa sương phòng, mặt đầy nôn nóng, mồ hôi ướt mặt, liên tục nhìn vào bên trong sương phòng.

"Công Tôn tiên sinh, theo ngươi thấy thì thương thế của Lý bộ đầu có quá đáng ngại hay không?" Bao đại nhân lo lắng hỏi.

Công Tôn tiên sinh nhíu mày: "Đại nhân, vết thương trên người Lý bộ đầu không sao, chỉ có điều độc trên vết thương này có phần khó trị."

Sắc mặt Bao đại nhân và bốn vị giáo úy đồng loạt trầm xuống.

"Đại nhân cũng không cần quá mức lo lắng." Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói: "Triển hộ vệ đang ở trong phòng vận công ép độc cho Lý bộ đầu, tin rằng với công lực của Triển hộ vệ, nhất định sẽ chế trụ được độc tính."

Mọi người khẽ thở dài một hơi, lại đăm đăm dán chặt mắt vào ván cửa Tây sương phòng.

Bỗng nhiên, ván cửa khẽ động, một người bước ra.

Mày kiếm nhíu lại, bạc thần phát trắng, mồ hôi ướt đẫm thái dương, toàn thân quan bào đỏ thẫm cũng lấm tấm mồ hôi, chính là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.

"Triển hộ vệ!"

"Triển đại nhân!"

Triển Chiêu gật đầu với mọi người, nói: "Thuộc hạ đã vận công đẩy độc tính vào cánh tay của Lý bộ đầu, nhưng chung quy vẫn không thể ép độc này ra khỏi cơ thể của Lý bộ đầu được..."

Mọi người biến sắc, vội vã bước nhanh vào trong sương phòng.

Thấy rằng một người đang nằm phía trên giường, sắc mặt trắng bệch, cánh tay trái khoác lên cạnh giường, ẩn hiện quầng thâm đen, đích thị là Ban đầu Lý Thiệu Khai Phong phủ.

Công Tôn tiên sinh vội vàng ngồi xuống bắt mạch.

"Công Tôn tiên sinh có thể giải được độc này chăng?" Một lát sau, Bao đại nhân lên tiếng hỏi.

Công Tôn tiên sinh hạ giọng đáp: "Độc này vô cùng quỷ dị, vừa mới bắt mạch đã thấy thế độc ào ạt, thập phần hung hiểm, nhưng lúc này xem lại, lại giống như chất độc mãn tính (*), không chút động tĩnh. Theo học trò thấy... Kim giáo úy thường dùng đạn độc...Nếu lúc này có Kim giáo úy, không chừng có thể nắm bắt thêm được vài phần."

(*) lưu chuyển chậm..

Bao đại nhân thần sắc nghiêm nghị, cao giọng nói: "Vương Triều, Mã Hán, bản phủ mệnh hai ngươi phái người đi tìm Kim giáo úy, vì sao lâu như vậy vẫn chưa thấy về?"

"Việc này..." Vương Triều do dự nói: "Hôm nay là ngày nghỉ của Kim giáo úy, cũng không biết hắn đi đâu, thuộc hạ đã phái sáu đội nha dịch lùng tìm khắp trên dưới Khai Phong phủ, còn tìm cả phố phường lân cận, nhưng đã tìm như vậy hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn không hề có tin tức..."

"Sáu đội nha dịch tìm kiếm nửa canh giờ mà ngay cả một người cũng không tìm thấy?" Sắc mặt Bao đại nhân không tốt.

Tứ đại giáo úy nhất thời rụt cổ lại, trên mặt có chút oan ức.

"Khởi bẩm đại nhân." Mã Hán ôm quyền tiếp lời: "Kim giáo úy hành tung bất định, khinh công trác tuyệt, ngày thường ngoại trừ Triển đại nhân ra, thì không ai có thể tìm thấy bóng dáng hắn...Nhưng vừa rồi Triển đại nhân bận chữa thương cho Lý bộ đầu, không có thời gian, cho nên..."

"Có lẽ đã nhiều ngày Kim giáo úy bị Triển đại nhân...Khụ, luyện công quá mức mệt mỏi...Cho nên mới tìm chỗ trốn đi để ngủ..." Mã Hán trộm liếc qua Triển Chiêu, nhỏ giọng nói thầm.

Ánh mắt mọi người phóng xẹt về phía Triển Chiêu.

Chân mày Triển Chiêu vừa động, buông mắt ôm quyền nói: "Đại nhân...Hay là để thuộc hạ ra ngoài tìm một lượt..."

Mới nói được một nửa, chợt nghe bên ngoài sương phòng rộ lên một trận gà bay chó sủa, một cỗ khói bụi gào rít kéo tới, còn dắt theo một tiếng kêu thê lương: "Triển đại nhân aaaaaaaa...Thuộc hạ đến chậm..."

Mọi người cả kinh, không khỏi đồng thời lùi về phía sau một bước.

Một bóng người xông ra từ đống khói bụi, vọt như điên tới trước mặt Triển Chiêu, một phen tóm lấy ống tay áo Triển Chiêu, hai mắt trợn trừng, sắc mặt sợ hãi, kinh hô:

"Sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi, trung khí không đủ, bước chân lảo đảo...Chậc chậc, Triển đại nhân, ngài đây là trúng phải cỏ đoạn trường, hạc đỉnh hồng, thạch tín, độc hoa tình hay là Miêu Cương cổ độc, Đường Môn kịch độc, đại nội mật độc?

Một chuỗi tên độc được tuôn ra trôi chảy mạch lạc thành văn, khiến cho mọi người bên trong sương phòng trợn to mắt, đứng ngây ra tại trận, trong lòng ai nấy đều thầm nghĩ:

Kim Kiền, Kim giáo úy này không phải là đang trù cho Triển hộ vệ chết sớm một chút chứ...

Triển Chiêu đầu tiên là cả kinh, lại thoáng nhìn qua cổ tay áo mình đang bị Kim Kiền bắt lấy siết chặt, mày kiếm khẽ giật, không dấu vết muốn rút trở về, nhưng hai cánh tay Kim Kiền vẫn bám dính lấy ống tay áo mình, không chút di chuyển, chủ nhân của cánh tay kia còn thốt lên lời thề son sắc:

"Triển đại nhân ngài cứ việc yên tâm, đại nhân là cát nhân thiên tướng (*), chỉ cần có Công Tôn tiên sinh ở đây, chắc chắn giúp cho Triển đại nhân thuốc đến bệnh trừ, diệu thủ hồi xuân (*), mọi sự đại cát, nhiều phúc nhiều thọ, sống lâu trăm tuổi..."

(*) Là thành ngữ chỉ những người tốt được trời hộ mệnh.

(*)Dùng để hình dung những vị thầy thuốc có y thuật cao minh.

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: "Kim giáo úy, Triển mỗ không trúng độc, mà là..."

"Không trúng độc?" Kim Kiền kinh ngạc: "Nhưng nhìn sắc mặt ngài..." Kim Kiền di chuyển loạn xạ vòng quanh Triển Chiêu một trận, phịch một cái ngồi xổm xuống đất, sờ sờ cổ chân Triển Chiêu: "Chân đâu có sái..." Không đợi Triển Chiêu hồi phục tinh thần, đã lại bay phốc tới phía sau Triển Chiêu, sờ loạn bên hông Triển Chiêu một chập: "Lưng cũng không đau..." Xoạt một tiếng lại quấn tới trước người Triển Chiêu, mắt thấy hai tay sắp đánh tới trước ngực Triển Chiêu: "Chẳng lẽ là bị nội thương..."

"Kim Kiền!!"

Chợt nghe Triển Chiêu gầm lên một tiếng bên tai, Kim Kiền chỉ cảm thấy choáng váng một trận, đầu óc xoay tròn, đến khi Kim Kiền khó khăn ổn định lại thân hình, mới phát hiện ra bản thân đã bị Triển Chiêu quăng đến góc tường sương phòng, mà mọi người trong sương phòng lúc này, từ Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, đến bốn vị giáo úy đều đang nhìn vào Triển Chiêu chằm chằm, hai mắt dại ra, mồm miệng khẽ mở, cùng có chung một biểu tình mất hồn tiêu chuẩn.

Kim Kiền nhìn theo ánh mắt mọi người, cũng lập tức ngẩn ngơ.

Chỉ thấy Triển Chiêu, mi mày dựng thẳng, sóng mắt xao động, bạc thần nhếch lên, dáng người căng cứng, hé ra tuấn nhan như ngọc kèm theo một đôi tai mèo cứ như nhuộm thắm ráng chiều, đỏ bừng trong suốt.

Nhất thời có hai câu thơ phù hợp với tình hình thực tế sâu kín thổi qua trong óc Kim Kiền:

Say đắm gió xuân hoa nở chốn Biện Thành, không bằng Ngự Miêu đỏ ửng hồng hai má.

Thật lâu sau, Kim Kiền mới hồi phục lại tâm thần từ trong ngơ ngẩn, bừng tỉnh đại ngộ đưa ra kết luận: "Hóa ra là bị phong hàn kèm theo triệu chứng phát sốt..."

"Triển mỗ thật sự không sao!" Triển Chiêu lớn tiếng quát: "Là Lý bộ đầu trúng độc!"

"Lý bộ đầu? Làm sao?" Kim Kiền ngẩn ra, mắt nhỏ đảo vòng trong sương phòng một lượt, lúc này mới nhìn thấy Lý Thiệu đang nằm trên giường, ngượng ngùng gãi gãi đầu, vội vàng lết hai bước đi qua: "Thuộc hạ mắt vụng về, mắt vụng về..."

"Công Tôn tiên sinh?" Mắt sáng Triển Chiêu khẽ chuyển, nhìn về phía sư gia Khai Phong phủ.

"A? Đúng đúng đúng, Lý bộ đầu bị thương không nhẹ, không nhẹ..." Công Tôn tiên sinh ho khẽ hai tiếng, hộc tốc bước đến bên giường.


"Đúng vậy, đúng vậy, không nhẹ, không nhẹ..." Bao đại nhân, tứ đại giáo úy lập tức đồng thanh phụ họa, cũng vội cuống cả lên xúm lại bên giường.

Trong thoáng chốc, bên trong sương phòng một mảnh yên tĩnh kỳ dị, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của bộ đầu Khai Phong phủ đang mê man trên giường.

Kim Kiền co rúc trong bóng râm của mọi người một lúc lâu, mới có cảm giác ánh mắt sáng quắc bốc hỏa kia đã dần dần tán đi, bấy giờ mới yên tâm, bắt đầu bắt mạch dò độc, nhưng tìm tòi một hồi, toàn thân lập tức vã đầy mồ hôi lạnh.

Xem ra người hạ độc này, chuyên nghiệp, tỉ mẩn, hàm lượng kỹ thuật cao: đầu thì khí thế rào rạt, cuối lại vô thanh vô tức (*), chất độc nhỏ không gây ra tiếng động, lại nhìn vào màu sắc cánh tay của Lý bộ đầu, sắc thái và độ chênh lệch màu sắc, nhìn thế nào cũng là phong cách hạ độc của bổn môn ta...

(*) Im hơi lặng tiếng.

Chợt nghe Công Tôn tiên sinh nói bên tai: "Kim giáo úy nhận định độc này thế nào?"

Nhận định? Nhận định cái gì?

Người có kỹ năng hạ độc quái lạ như thế, trong thiên hạ, ngoại trừ nhị sư phụ tính tình quái gở kia ra, cũng chỉ có mỗi đệ tử của lão —– ta là thanh niên tốt!

Kim Kiền nhất thời khóc không ra nước mắt.

Lão nhân gia nhị sư phụ ngài chắc sẽ không gây sự với Khai Phong phủ chứ?

"Kim giáo úy?" Công Tôn tiên sinh lại gọi một tiếng.

Kim Kiền cứng ngắc cổ, đầu xoay từng tấc từng tấc một, mắt nhỏ thẳng tắp đáp lại đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh.

"Chẳng lẽ Kim giáo úy không cảm thấy thủ pháp hạ độc cùng với xu thế lan tràn độc tính có đôi phần tương tự với thủ pháp của Kim giáo úy ư..." Công Tôn tiên sinh chậm chậm nói.

Kim Kiền tức thì giật mình một cái, mắt nhỏ dáo dác nhìn khắp nơi, không khỏi chợt lạnh trong lòng.

Chỉ thấy hai mắt Công Tôn tiên sinh tỏa sáng, đôi mắt sắc của Bao đại nhân bắn thẳng về phía mình, tám mắt của tứ đại giáo úy trừng trừng, khóe mắt của Triển Chiêu phóng ra ánh sáng...

Kim Kiền cảm thấy bản thân cứ như đang bị một ngọn đèn pha chiếu rọi toàn thân, không chỗ nào lẩn trốn.

Nguy cơ lớn nhất kể từ khi Kim Kiền nhậm chức Khai Phong phủ đến nay!

Nhân chứng (chủ tịch chủ bộ kiêm thầy thuốc gia đình Khai Phong phủ Công Tôn gậy trúc) vật chứng (cánh tay có độc tỏa sáng đen thui của Lý bộ đầu) cả hai đều phản ánh rằng độc này chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với mình!

Làm sao bây giờ?

Thề thốt phủ nhận, giảo ngôn xảo ngữ, khóc trời đập đất, giả ngây giả dại...

Các loại biện pháp kiếm cớ vòng vòng trong đầu Kim Kiền, từng cái từng cái một lần lượt bị gạt bỏ.

Kim Kiền hí hí hai mắt, khốn khổ nuốt xuống hai ngụm nước miếng.

Với tư cách là một nhân viên công vụ từng trải của Khai Phong phủ, Kim Kiền tự nhiên hiểu rõ với bằng chứng vật chứng vô cùng xác thực, cộng thêm ở ngay trước mặt còn có một đen một trắng một mèo kế tục Khai Phong phủ, thì bất luận là nói dối kiểu gì cũng không sáng suốt!

Với tư cách là một người hiện đại Trung Quốc, sinh trưởng dưới một thế hệ lá cờ đỏ hoàn toàn mới, Kim Kiền tự nhiên cảm thụ sâu sắc chính sách cơ bản "Thành thật được khoan hồng, kháng cự khắc nghiêm trị."

Cho nên, trong một chốc nhanh như điện quang xẹt lửa, Kim Kiền nhanh chóng đưa ra một quyết định —– quyết định

nói ra vài câu thành thật, tuy rằng cả đời Kim Kiền từng nói qua vô số lời nói thật, nhưng vài câu này Kim Kiền tự nhận là thành khẩn nhất, trung thực nhất, thái độ đoan chính nhất, khẩn cấp minh bạch nhất...

Kim Kiền trừng mắt nhỏ, nghiêm mặt nói:

"Lý bộ đầu là cấp trên tiền nhiệm của thuộc hạ, là người chính trực, quan tâm cấp dưới, đặc biệt với thuộc hạ còn chăm lo hơn bội phần, giống như mùa xuân ấm áp, thuộc hạ đối với Lý bộ đầu thật giống như nước sông liên miên...Khụ (hỏng rồi, bình thường nói với Tiểu Miêu nhiều quá thành quen, không nghĩ tới lại buột miệng tuồn ra), lại thập phần kính trọng."

—- cái này tỏ ý ta không có động cơ gây án.

"Cả ngày hôm nay thuộc hạ đều ở trong hiệu trà bên sông Biện Hà thể nghiệm và quan sát dân tình, tiểu nhị và chưởng quầy hiệu trà đều có thể làm chứng."

—– cái này tỏ ý ta có chứng cứ ngoại phạm vô cùng xác thực.

"Hôm nay đến phiên thuộc hạ nghỉ phép, cho nên chưa từng xách theo túi dược bên mình, hơn nữa lúc ra ngoài hình như đã quên khóa cửa..."

—— cái này tỏ ý ta không có công cụ gây án vả lại còn tình nghi bị người khác giá họa.

"Cho nên, thuộc hạ..."

"Kim giáo úy có quen thuộc thủ pháp hạ độc này?"

Đột nhiên, Bao đại nhân mang câu biện bạch của Kim Kiền bắn ngược trở lại.

"Thủ pháp hạ độc này, nói về tính năng phóng độc...đều giống với thuộc hạ."

Lời vừa nói ra, Kim Kiền lập tức rụt cổ nhắm mắt, chờ mọi người tha mình ra giữa sương phòng, nghiêm hình bức cung, đại hình chờ lệnh, động Tra Chỉ (*), Giang tỷ (*)...

(*) Động Tra Chỉ (Động bẩn) vốn là một hầm than ở ngoại ô Trùng Khánh, được xây dựng vào năm 1920 để chứa than. Vì than ít nhưng chất bẩn và cặn bã nhiều nên được đặt tên là động bẩn. Động Tra Chỉ ba mặt giáp núi, một mặt giáp kênh rạch, vị trí bí mật, nên sau đó đã được quân đội chính phủ dùng làm trại giam.

(*) Giang tỷ là nhà liệt sĩ cách mạng Giang Trúc Quân rất nổi tiếng ở Trung Quốc, từng bị giam giữ trong Động Tra Chỉ, dù bị bức cung nhưng vẫn kiên quyết không khai ra sự thật.

Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy động tĩnh gì.

Kim Kiền vụng trộm mở một mắt ra, nhìn khắp mọi nơi, bất chợt sửng sốt.

Mọi người chung quanh đều có vẻ mặt vui mừng, vả lại còn nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập mong đợi.

Hở?

"Nói như thế, Kim giáo úy nhất định giải được độc này!" Bao đại nhân kinh hỉ.

"Cái gì? A, phải, phải..." Kim Kiền ngơ ngác đáp.

Công Tôn tiên sinh thở phào một hơi: "Quả nhiên không ra khỏi dự đoán của học trò, nếu thủ pháp hạ độc này tương tự với Kim giáo úy, Kim giáo úy tất nhiên có cách để giải độc."

"A, a, Công Tôn tiên sinh quá khen..." Kim Kiền cứ thế trả lời, mắt nhỏ khó hiểu quan sát mọi người, thầm nghĩ trong lòng:

Không hợp lý, sao nhìn qua lại giống như không có ai nghi ngờ ta cả?

Nhưng mà nếu thủ pháp hạ độc giống nhau, ta chính xác phải là người bị tình nghi đầu tiên, vậy cớ sao không người nào nghi ngờ ta?

Chẳng lẽ...

Hai mắt Kim Kiền sáng ngời.

Khả năng bưng bít của ta đã tài đến mức phong sinh thủy khởi (*), già trẻ đều tin, đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối của trên dưới Khai Phong phủ?

(*) Gió thổi qua mặt nước làm nổi lên gợn sóng, là để chỉ làm việc suông sẻ, phồn vinh thịnh vượng.

Mọi người nhìn thấy biểu tình Kim Kiền lúc kinh ngạc lúc vui mừng, không hẹn mà cùng thở dài một lúc.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu nói: "Kim giáo úy, ngươi có nhìn qua vết thương trên người Lý bộ đầu chưa?"

"Vết thương?" Kim Kiền vội vã cúi đầu xem xét.

"Nhìn thấy gì?"

"Miệng vết thương nhỏ, sâu, da thịt bị cắt xẻ gọn gàng..."

"Cho nên..."

"Cho nên?" Kim Kiền vẻ mặt khó hiểu, quay đầu nhìn qua mọi người.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đều khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài.

Triển Chiêu nhăn mặt nhíu mày lườm một cái, lộ ra vẻ mặt "Gỗ mục không thể khắc".

"Cho nên, người đả thương Lý bộ đầu là kẻ xuống tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, chiêu thức lưu loát sạch sẽ, chắc chắn là người có võ nghệ cao cường." Vương Triều vỗ vai Kim Kiền nói.

Kim Kiền giật mình: rất có lý!

"Cho nên, Kim giáo úy hoa chân múa tay thế nào cũng không thể làm Lý bộ đầu bị thương." Mã Hán hùa theo.

Kim Kiền trừng mắt: hoa, hoa chân múa tay...

"Cho nên, tuy rằng Kim giáo úy theo Triển đại nhân luyện công đã lâu, nhưng vẫn không có tiến triển gì." Trương Long lớn giọng ồn ào.

Da mặt Kim Kiền co giật: sao nghe ra lại như có điểm lạc đề?

"Cho nên, Kim giáo úy..." Triệu Hổ cười ngây ngô nói: "Luyện công phải chăm chỉ vào."

Tình huống này là tình huống gì hả?

"Cho nên..." Công Tôn tiên sinh cười nói: "Chúng ta tin tưởng Kim giáo úy!"

"Thuộc hạ cảm tạ..." Kim Kiền ôm quyền vái dài, hai mắt rưng rưng, khóe miệng cười cười, da giật thịt rút, điển hình của dở khóc dở cười.

Chậc chậc, vậy ra bởi vì công phu của ta quá tồi, cho nên đã sớm bị loại trừ khỏi diện tình nghi! Sớm biết như vậy ta cóc thèm lãng phí nhiều tế bào não với nước bọt làm gì...

Mọi người nhìn Kim Kiền, vui vẻ gật gật đầu.

Triển Chiêu nhíu đôi chân mày, quăng ra một câu tổng kết: "Kim giáo úy, từ hôm nay trở đi, luyện công nhiều canh giờ hơn."

Kim Kiền nghe vậy kinh hãi, nhìn lại mọi người lúc này cũng đều có chung một bộ dạng tán thành, trên mặt đều viết rõ mấy chữ to: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng."

*

Sau khi được Kim Kiền và Công Tôn tiên sinh hội chẩn trị liệu, trong vòng ba ngày Lý bộ đầu lập tức khôi phục thần trí, vả lại thân thể cũng phục hồi theo hướng ngày càng tiến triển.

Chuyện kể rằng Lý bộ đầu vừa mới tỉnh dậy, lập tức bẩm báo với Bao đại nhân một việc siêu việt lạ thường, bản thân bị đả thương lúc đuổi theo dấu vết của một gã quy nô hung ác đang dắt khách cho kỷ viện, tên quy nô kia võ nghệ cao cường, ra tay tàn nhẫn, quả thật là tội phạm cao thủ hiếm thấy.

Tin này vừa nói ra, phản ứng đầu tiên của vị giáo úy họ Kim nào đó là: Hự, đầu năm nay, ngay cả mấy tên dẫn khách làng chơi cũng hung hăng như thế, nhân viên công vụ ta đây cũng không còn cách nào ra ngoài lăn lộn.

Trong khi đó phản ứng đầu tiên của chúng nha dịch là: lập tức liệt các thanh lâu lớn nhỏ trong thành Biện Lương vào danh sách đối tượng bị siết chặt.

Sau đó, Khai Phong phủ dựa vào lý do truy bắt tội phạm, đưa ra phương châm tác chiến nhắm vào thanh lâu kỹ viện "Ba ngày càn quyét nhỏ, năm ngày càn quyét lớn", thực hành sách lược tác chiến "Luôn luôn kiểm tra, nhà nhà đều kiểm tra.", khiến cho đông đảo thanh lâu kỷ viện trong thành Biện Lương đều phải đóng cửa, các vụ án phát sinh của dân cư bán buôn chân chính cũng trên đà giảm xuống, cống hiến cho sự nghiệp quét bỏ đồi trụy...

Đồng thời, cũng kiềm chế sự phát triển của sự nghiệp thanh lâu trong thành Biện Kinh.

—– dĩ nhiên, cái này nói sau.

Tóm lại, trong khí thế hừng hực quyết đánh bay hành động đồi trụy, mọi người trong Khai Phong Biện Lương vui mừng nghênh đón tết Đoan ngọ.

*

Vào lúc hoàng hôn, trong tam ban viện Khai Phong phủ, dưới ánh tịch dương chói lọi, Trịnh Tiểu Liễu khom người hình vòng cung, rụt cổ cúi đầu, lạnh run.

Người đối diện, áo lam sẫm màu, anh tư như tranh, chỉ có điều khuôn mặt tuấn tú lại lạnh lùng như sắt, làm người ta sợ hãi.

"Đã quá giờ luyện công, Kim giáo úy rốt cuộc đi đâu?"

"Hồi, hồi Triển đại nhân, Kim, Kim Kiền đi, đi trên đường...kia, cái kia, đi, đi tuần phố!" Nói lắp nửa ngày, Trịnh Tiểu Liễu cuối cùng cũng nặn ra được một câu trọn vẹn.

"Tuần phố?" Triển Chiêu nhíu mày: "Không phải hôm nay đã đi rồi sao?"

"A?" Trịnh Tiểu Liễu nhất thời tắt tiếng, đôi mắt báo đảo lượn mấy vòng, như sực nhớ đến điều gì, vội vàng nói: "Kim Kiền, Kim giáo úy nói vào ngày hội, sợ sinh ra biến cố, vì lo lắng cho nên đi tuần lần nữa, thỉnh Triển đại nhân chờ một lát, không hơn một canh giờ, Kim giáo úy nhất định hồi phủ."


Nghe thấy thế, Triển Chiêu tức thì thả lỏng sắc mặt hơn phân nửa, gật đầu nói: "Nhìn chung cũng không quên bổn phận của mình."

Nói xong, quay đầu bước ra.

"Triển đại nhân định đi đâu ạ?" Trịnh Tiểu Liễu vội hỏi.

"Tuần phố." Triển Chiêu vừa đi vừa nói.

"Ơ...Triển đại nhân đi thong thả." Trịnh Tiểu Liễu vội vã ôm quyền cung kính đưa tiễn.

Mãi cho đến khi bóng lưng của Triển Chiêu biến mất ở ngoại viện, Trịnh Tiểu Liễu mới chợt hiểu ra, nhất thời quá sợ hãi, kinh hoảng nói: "Tuần, tuần phố? Triển đại nhân đi tuần phố? Vậy, vậy vậy chẳng phải là chạm mặt Kim Kiền sao? Xong rồi, xong rồi, nếu để Triển đại nhân nhìn thấy Kim Kiền..."

Trịnh Tiểu Liễu sắc mặt trắng nhợt, lập tức ra khỏi phòng phóng tới viện Phu tử: "Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh, đại sự không ổn aaa!"

Nói đến Triển Chiêu sau khi rời khỏi Khai Phong phủ liền đi đến khu phố hàng ngày hay tuần qua, mới vừa đi chưa tới trăm bước, đã gặp vài vị đại thẩm cầm sọt xách rổ.

Mọi người nhìn thấy Triển Chiêu tất nhiên là đều vui mừng đến nhấc cao đuôi chân mày, liên tiếp chào hỏi:

"Triển đại nhân, đi tuần phố à?"

"Phải." Triển Chiêu mỉm cười gật đầu.

"Triển đại nhân, ăn cơm chiều chưa vậy?"

"Vẫn chưa..." Triển Chiêu tiếp tục mỉm cười.

"Ầy, như vậy sao được, để bụng đói không tốt, cầm mấy cái bánh chưng này đi, nhân tiện cũng cho Bao đại nhân nếm thử mùi vị."

"Hả? Việc này..."

"Cái gì mà này nọ, chẳng lẽ Triển đại nhân ghét bỏ bánh chưng của ta hay sao?"

"Không, Triển mỗ không..."

"Không nhưng nhị gì hết, cầm cầm!"

"..."

"Còn mấy cái trứng vịt muối này nữa, cũng cầm đi!"

"Triển mỗ..."

"Được rồi, đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như vậy, bảo cầm thì cứ cầm đi, bằng không là chẳng nể mặt mụ đây."

"..."

Sau một hồi tay chân loạn xạ, mấy vị đại thẩm mặt mày hớn hở quan sát Triển Chiêu đang mang nét mặt cười khổ, một tay xách theo xâu bánh chưng, một tay cầm theo rổ hột vịt muối, hết sức vừa lòng gật gật đầu nói: "Lúc này mới giống đang ăn tết chứ!"

Một vị đại thẩm khác dùng khóe mắt ngắm ngắm bội kiếm trong tay Triển Chiêu: "Màu kiếm tuệ trên kiếm của đại nhân xem ra rất mới thì phải."

Triển Chiêu ngạc nhiên, nhìn nhìn Cự Khuyết trong tay, cười gượng nói: "Sáng nay vừa mới thay."

"A —-" Mấy vị đại thẩm gục gặc đầu như có chút nghĩ ngợi, đồng thanh nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."

"Sao?"

"Không có việc gì, không có việc gì, Triển đại nhân ngài bận bịu, chúng ta đi trước, đi trước..."

Dứt lời lại vút đi giống như một trận gió.

Triển Chiêu nhìn vào bánh chưng và vịt muối trong tay, khẽ thở dài, vừa định xoay người hồi phủ, nhưng vừa ngẩng đầu thấy sắc trời, lại thở dài, mang theo bánh chưng và vịt muối tiếp tục đi tới trước.

Nhưng mà đi chưa tới trăm bước —–

"Triển đại nhân, đây là bánh chưng của nhà ta, ngài nếm thử nhé!"

"Triển mỗ đã có..."

"Chẳng lẽ Triển đại nhân ăn bánh chưng nhà khác, mà lại không ăn được bánh chưng của nhà ta à?"

"Đại thúc, Triển mỗ không..."

"Triển đại nhân không lấy chính là không nể mặt lão đây."

"..."

"Ha ha, vậy là được rồi! Màu kiếm tuệ này của Triển đại nhân không tồi nhỉ!"

"Sáng nay vừa thay."

"Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

"..."

Dọc đường đi, cảnh tượng như thế cứ lặp lại mấy lần, làm Triển Chiêu vô cùng khó hiểu, tại sao sau cùng mọi người đều phải hỏi tới kiếm tuệ trên kiếm mình...

Đợi đến khi Triển Chiêu đến được con phố mà ngày thường Kim Kiền thích tuần tra nhất, trong tay đã xách hơn hai mươi cân bánh chưng, ba rổ vịt muối, may mà công lực của Nam hiệp thâm hậu, vẫn có thể đi lại như bay, mặt như gió xuân —- mãi cho đến khi nhìn thấy ngay trung tâm chợ bóng dáng kia đang ở giữa đám người, cái chân kia còn đang giẫm lên bàn gỗ, hai tay nhấc cao, giọng nói như chuông đồng.

"Đi ngang qua không nên bỏ lỡ! độc nhất chỉ có ở Đại Tống, độc nhất chỉ có ở Khai Phong, Ngự Tiền Tứ Phẩm đới đao hộ vệ, do đương triều thiên tử đích thân phong tặng danh hiệu Ngự Miêu, bách tác (*) làm bằng kiếm tuệ của bảo kiếm Cự Khuyết bên người Nam hiệp Triển Chiêu lừng lẫy đại danh, được Khai Phong phủ Bao đại nhân đích thân khai quang, Công Tôn tiên sinh tự tay thắt bện, tuyệt đối trừ tà đuổi hung, bảo trạch an cư, hai mươi văn tiền một cái, số lượng có hạn, mua ngay kẻo trễ đây!

(*) Bách tác: Vào tết Đoan Ngọ, được bện thành từ năm sợi dây màu sắc sặc sỡ, có thể được đeo như trang sức, bội sức. Có tác dụng trừ tà, đoán mệnh, bén duyên.

Dân chúng chung quanh vây lại tranh mua, muôn phần kịch liệt.

"Đám nam nhân các ngươi tranh với mấy phụ lão như chúng ta làm cái gì?"

"Nam nhân thì làm sao? Kia chính là kiếm tuệ của Triển đại nhân, không tranh sẽ không có!"

"Bán cho ta trước, bán cho ta trước!"

"Dựa vào cái gì? Ta đến trước!"

...

Triển Chiêu đứng bên ngoài đám người, khuôn mặt tuấn tú đã sớm đen hơn phân nửa.

Bách tác? Kiếm tuệ!!

Thảo nào, thảo nào!

Thảo nào kiếm tuệ của mình nửa tháng nay đều biến mất không rõ nguyên do!

Thảo nào dọc đường đi gặp ai cũng luôn miệng hỏi kiếm tuệ của mình!

Thảo nào mấy ngày nay Kim Kiền vừa thấy mình liền cười vẻ quỷ dị!

Tốt! Tốt!! Rất tốt!!!

Triển Chiêu nheo mắt, dồn khí xuống đan điền, lập tức một tiếng thét dài vang vọng cả chợ:

"Kim Kiền —-"

Trong thoáng chốc, cả chợ một mảnh tĩnh mịch ngự trị, rất có ý vị "Ngàn núi chim bay sạch, vạn lối người mất dạng."

Kim Kiền vẫn duy trì tư thế đạp chân lên bàn, một tay lấy tiền, một tay giao hàng, thẳng mắt chết đứng nhìn vào bóng dáng đỏ thẫm đang sải bước băng qua lối đi, mà đám đông dân chúng bất tri bất giác dạt ra tạo thành, rõ ràng đang nổi cơn thịnh nộ, Kim Kiền chỉ cảm thấy quai hàm mình sắp đập thủng xuyên qua vỏ trái đất.

"Triển, Triển đại nhân?"

Triển Chiêu chậm rãi buông bánh chưng, vịt muối ra, hai tay ôm lấy kiếm, lạnh lùng nhìn Kim Kiền, không nói một câu.

Cả người Kim Kiền bắt đầu phát run, mồ hôi lạnh ồ ạt đổ xuống đỉnh đầu, mặt mũi nhăn nhúm, bắp thịt trên tay co rút dữ dội: "Triển, Triển..."

"Triển thúc thúc..." Đột nhiên, giọng nói non nớt từ đâu áp sát vào, một đứa bé trai chỉ chừng năm sáu tuổi đầu trọc bóng lưỡng không biết từ khi nào đã chạy tới bên cạnh Triển Chiêu, hai tay túm lấy vạt áo Triển Chiêu, nói năng không rõ ràng: "Nho nhỏ muốn sợi, nho nhỏ với thúc thúc giống nhau, đại hiệp giỏi nhất."

Triển Chiêu ngẩn ra.

Một hán tử trung niên đẩy đám người chạy tới, ôm lấy đứa bé, cười tạ lỗi: "Thất lễ, thất lễ, đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, Triển đại nhân ngài đừng trách móc."

Nói xong chuẩn bị ôm bé trai rời đi.

Ai ngờ bé trai kia hai tay vẫn tóm chặt lấy ống tay áo Triển Chiêu, gào khóc lớn tiếng:

"Nho nhỏ muốn sợi nhiều màu, nho nhỏ, nho nhỏ phải làm đại hiệp..."

"Triển, Triển đại nhân..." Hán tử trung niên mặt đầy mồ hôi.

Triển Chiêu khó xử, vẻ mặt không biết làm sao.

"Triển đại nhân!" Một cánh tay nhỏ gầy sát sát lại đưa qua một cái "Bách tác", kéo theo đó là cái mặt nịnh nọt của Kim Kiền: "Mời dùng."

Triển Chiêu lườm Kim Kiền một cái, ngập ngừng một chút, mới đưa tay nhận lấy "Bách tác", nhẹ nhàng cột vào cổ tay mập mạp của bé trai, xoa xoa đầu đứa bé nói: "Nho nhỏ sau này sẽ là đại hiệp giỏi nhất."



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện