Tróc quỷ án kết mưu phản nghịch,
Thi họa sơn hà hàm ẩn ác vương
*
Lửa rồng đỏ rực cháy đất trời, khói ma bụi quỷ trùm phố đỏ;
Hồng nhạn kinh hoàng tắt đêm không, gió thu bi thảm quét bụi mù.
Một trong ba nhà thanh lâu lớn nhất Hồng Nguyệt trấn ở bên ngoài thành Biện Kinh —- Hồng Nhạn lâu, trong một trận lửa lớn ngập trời không rõ nguyên do đã bị đốt cháy hầu như toàn bộ. Ánh lửa bùng lên hừng hực, hơ đỏ màn đêm sâu hút, cả con phố Hồng nguyệt bị khói mù bao phủ cuồn cuộn, tiếng hét khàn giọng hòa vào tiếng kêu la hoảng hốt phá hủy cả trời đêm.
Đội tuần hỏa Hồng Nguyệt trấn huy động toàn bộ năm mươi tốp tinh anh tập trung vào trận chiến dập lửa, thậm chí còn phát động cả thanh niên trai tráng khắp phố Hồng Nguyệt đến hỗ trợ, dùng hết mọi cách thức để dập lửa, tiếc rằng thế lửa quá lớn, đợi đến khi ngọn lửa được khống chế xong xuôi, thì trận cháy cũng đã kéo dài suốt hai canh giờ, toàn bộ Hồng Nhạn lâu đã cháy sạch chỉ còn lại một đống đổ nát.
Tro bụi dầy nửa thước bị cơn gió sớm mai mang theo khí lạnh thổi bay đi, đánh thốc lên con phố cạnh bên.
Kim Kiền bị làm khổ cả đêm một mặt chống chọi với gió thu lạnh rung, một mặt đi theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm kiếm manh mối trong đống phế tích.
"Triển đại nhân!" Một nam tử cường tráng tầm ba mươi tuổi hối hả chạy tới, chắp tay hành lễ với Triển Chiêu.
Người này chính là Lý Chỉ Huy Sứ của đội tuần hỏa Hồng Nguyệt trấn kéo đến dập lửa vào đêm hôm qua, trải qua cả đêm lửa thiêu lửa đốt, phân nửa tóc của hắn cũng bị cháy sém, mặt bám đầy tro đen, không tài nào thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể nhìn được một đôi tròng mắt sáng lấp lánh.
"Lý Chỉ Huy Sứ, có phát hiện gì không?" Triển Chiêu cũng mang một khuôn mặt đầy bụi bặm vội hỏi.
"Trận cháy này không phải là sự cố ngẫu nhiên, mà có người rưới dầu thông lên mọi ngóc ngách của Hồng Nhạn Lâu, sau đó cố ý phóng hỏa." Lý Chỉ Huy Sứ dừng một chút, đè thấp giọng xuống vài phần: "Thủ pháp rất thành thạo, rõ ràng là do tay lão luyện gây ra."
"Dầu thông?!" Kim Kiền đi theo phía sau Triển Chiêu gần như bị xông thành cục than, quệt mũi, miệng lẩm bẩm: "Hèn chi có cố thế nào cũng không dập nổi, dám cố ý phóng hỏa, tội này không thể tha, lương tâm chó gặm, về sau sinh con bảo đảm không có *Beep*! (*)
(*) Từ ngữ phá hoại văn chương xin dùng *Beep* thay thế.....
Triển Chiêu lườm Kim Kiền đang lầm bầm lầu bầu, lại nhìn về phía Lý Chỉ Huy Sứ: "Tình hình thương vong trong Hồng Nhạn lâu thế nào?"
"Nói đến đây thì quá kỳ lạ!" Lý Chỉ Huy Sứ vẻ mặt kinh ngạc nói: "Lý mỗ và thuộc hạ đã lục soát hết mọi ngõ ngách, nhưng đến một mảnh thi thể cũng không tìm ra."
"Chẳng lẽ đã bị thiêu sạch cả rồi?" Kim Kiền trừng to mắt nhỏ.
"Không thể nào!" Chỉ Huy Sứ lắc đầu: "Tuy thế lửa rất lớn, nhưng chỉ cần có một người chết trong lửa, thì nhất định sẽ để lại tro cốt. Mà bên trong phế tích Hồng Nhạn lâu này, lại chẳng phát hiện ra một mảnh xương cốt nào —- tình hình này chỉ có một khả năng..." Lý Chỉ Huy Sứ nhìn thoáng qua Triển Chiêu.
"Lúc châm lửa, trong Hồng Nhạn lâu đã không còn ai." Triển Chiêu nâng khuôn mặt tuấn tú bị khói ám đen lên nhìn vào đống đổ nát, nhíu mày, nhẹ giọng nói.
"Hồng Nhạn lâu khách nhân tựa như mây lại không có một ai bên trong, chẳng lẽ khách đến đây tìm hoan mua vui, cả tú bà cô nương lẫn quy nô đều là ma quỷ hết hay sao?" Bạch Ngọc Đường vác bảo kiếm đi tới, cười lạnh nói.
Nhìn quanh cả con phố cũng chỉ có mỗi Bạch Ngọc Đường là giữ được gương mặt coi như sạch sẽ, mắt ra mắt, mũi ra mũi, không bị tro đen bôi thành một đống, công trạng này đều thuộc về con chuột nào đó, dù vội đến tối mắt tối mũi cũng không quên sửa sang lại dung nhan.
"Tám phần là trước khi châm lửa đã dọn đi hết...Hắt xì!" Kim Kiền ở bên cạnh phỏng đoán.
"Thú vị như thế à." Bạch Ngọc Đường cười nói: "Thanh lâu đang hoạt động suông sẻ, vì sao phải dọn đi? Mà đi cũng không nói làm gì, vì sao còn phải phóng hỏa đốt trụi mọi thứ, chẳng để lại dù một cái chân lông? Trừ khi —- có thứ gì đó không muốn cho kẻ khác nhìn thấy..." Nói đến đây, nụ cười của Bạch Ngọc Đường chợt tắt, nhìn về phía Kim Kiền: "Tiểu Kim Tử! Lẽ nào nguyên nhân như ngươi nói trước đó, Hình phu nhân là Diệp Liên Mộng của Hồng Nhạn lâu..."
Sắc mặt ba người đồng thời đại biến.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền vì bận cứu hỏa suốt đêm, căn bản không có thời gian để suy nghĩ đến thứ gì khác, giờ đây đầu óc thông suốt, định thần ngẫm lại, mới phát giác cực kỳ không ổn.
Kim Kiền vừa mới thăm dò được Diệp Liên Mộng thật ra là thuộc Hồng Nhạn lâu, vả lại tướng mạo đặc trưng còn khá ăn khớp với Hình phu nhân. Nhưng còn chưa kịp xác minh, thì Hồng Nhạn Lâu đã bị một trận lửa thiêu rụi sạch bóng...
Nếu suy luận theo hướng này, chẳng phải vị Hình phu nhân vừa bị xếp vào diện tình nghi kia đang hết sức nguy hiểm sao?
Triển Chiêu vội ôm quyền với Lý Chỉ Huy Sứ: "Chúng ta còn có công sự bên mình, cáo từ!"
"Triển đại nhân thỉnh!" Lý Chỉ Huy Sứ vội ôm quyền cung kính đưa tiễn.
Triển Chiêu quay người chạy gấp đi, vừa chạy vừa nói vọng về hướng Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường: "Triển mỗ sợ vụ án sinh biến, chúng ta nên cấp tốc tìm quy nô Tiểu Đậu kia đưa về Khai Phong phủ!"
Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường hiển nhiên không phản đối.
Ba người gấp rút chạy về Lộ Hoa Uyển, tìm tú bà kể rõ thân phận và lý do đến đây, tú bà Hà ma ma kia khi biết được ba vị khách đêm qua lại là quan sai Khai Phong phủ, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời nữa, hớt hải sai người đưa Tiểu Đậu tới.
Không cần đến nửa chén trà nhỏ, Tiểu Đậu đã vác theo vẻ mặt kinh hoàng run cầm cập đến nơi, quỳ mọp xuống đất, vùi đầu run giọng nói: "Tiểu, Tiểu Đậu bái kiến Khai Phong phủ Triển đại nhân, Kim giáo úy đại nhân, Bạch Ngũ hiệp đại nhân."
Xưng hô chẳng đâu ra đâu.
"Tiểu Đậu." Triển Chiêu mở miệng hỏi: "Hiện giờ có một vụ án cần ngươi đến Khai Phong phủ làm chứng, ngươi hãy theo chúng ta đến Khai Phong phủ một chuyến, không cần sợ hãi."
Triển Chiêu còn chưa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó một tên quy nô dẫn theo một vị quan sai ăn mặc như nha dịch hấp tấp chạy vào.
"Có, có quan gia Khai Phong phủ đến tìm Triển đại nhân —-" Quy nô bổ nhào xuống đất bẩm.
Ba người Triển, Bạch, Kim đưa mắt nhìn người mới tới, bất giác kinh ngạc, chỉ thấy người này một thân phong trần, mặt mang nét lo lắng, khoác trên mình bộ quan phục giáo úy lục phẩm, chính là Triệu Hổ.
"Triển đại nhân!" Triệu Hổ vừa nhìn thấy Triển Chiêu hai mắt tức thì sáng lên, nhào người lên trước, ôm quyền nói: "Bao đại nhân lệnh ngài mau chóng hồi phủ..."
Triển Chiêu đứng bật dậy, cả kinh nói: "Chẳng lẽ Hình phu nhân đã xảy ra chuyện?"
Hai mắt Triệu Hổ trợn to như chuông đồng, vẻ mặt kính nể trừng mắt nhìn Triển Chiêu như thể nhìn thấy Công Tôn tiên sinh thứ hai, lắp bắp nói: "Triển, Triển đại nhân, làm sao ngài biết được?"
"Hình phu nhân đã chết rồi sao?" Bạch Ngọc Đường cũng tiến lên một bước gấp giọng hỏi.
"Bạch thiếu hiệp ngài, ngài cũng biết trước?" Triệu Hổ kinh hoàng đến mức tròng mắt cũng muốn lọt ra ngoài, vẻ mặt nhìn Bạch Ngọc Đường lại giống như nhìn thấy Công Tôn tiên sinh thứ ba.
"Là ai giết Hình phu nhân?" Kim Kiền túm phốc lấy cánh tay Triệu Hổ.
"Giết gì?!" Rốt cuộc Triệu Hổ cũng không nhìn tòng lục phẩm giáo úy nào đó thành Công Tôn tiên sinh thứ tư, thầm thở ra một hơi, lắc đầu nói: "Hình phu nhân không phải bị giết."
"Ôi chao?!" Kim Kiền ngớ ra: "Không phải Hình phu nhân đã chết rồi sao?"
"Đúng là đã chết —-" Hai mắt Triệu Hổ trừng trừng: "Nhưng là do Hình phu nhân ám sát người khác không thành, thất thủ bị bắt sau đó uống thuốc độc tự sát!"
"Cái gì?!" Lần này cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền đều khiếp sợ.
"Hình phu nhân đã ám sát ai?" Triển Chiêu gấp giọng hỏi.
Triệu Hổ thở hổn hển đáp: "Là hộ bộ thượng thư Tôn Hoài Nhân Tôn đại nhân!"
"Cái gì?!" Mọi người lại cùng kêu lên kinh hoàng.
*
Mọi người chạy vội một mạch về Khai Phong phủ, vừa mới vào phủ, đã được Vương Triều, Mã Hán chờ ở cửa lớn đón vào phòng khách.
Vừa bước chân vào cửa, Kim Kiền liền cảm giác được hai tia mắt âm u bắn vèo vèo đến da đầu mình, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên đứng ở bên cạnh Nhan Tra Tán, toàn thân đen sì, con ngươi đen không ánh sáng, nửa mặt xấu xí, nửa mặt xinh đẹp, rõ ràng là Băng Vũ.
Kim Kiền kinh ngạc, không khỏi đảo vòng qua các nhân viên dự thính: Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, gần nhất là tiểu ca Nhan gia, Tiểu Miêu, Bạch Thử, ừm, còn có ta —- không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đội hình cố định họp hội nghị nhân tinh thường niên ở Khai Phong phủ...
Rốt cuộc lúc ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Sao chỉ mới có một đêm mà tiểu tử thối Băng Vũ này đã từ địa vị nghi phạm bị giám sát, bay lên thân phận có thể tham dự hội nghị nhân tinh thường niên rồi?!
Triển Chiêu nhíu mày nhìn thoáng qua Băng Vũ, rồi dời tầm mắt về phía Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh hắng giọng, nói: "Đêm qua có kẻ gian lẻn vào trong phủ Tôn đại nhân ám sát ngài ấy, may mắn Bao đại nhân và tại hạ đã sớm có chuẩn bị, lệnh cho Vương Triều, Mã Hán bí mật canh phòng, bấy giờ mới bảo vệ được tính mạng của Tôn đại nhân. Có điều —-" Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh liếc nhìn Nhan Tra Tán.
"Có điều kẻ ám sát kia tuy võ công không cao, nhưng khinh công lại có phần quỷ dị, không ai ở đây có thể bắt kịp, mắt thấy kẻ gian sắp sửa đào thoát, may mắn có tiểu huynh đệ Băng Vũ ra tay tương trợ, lúc này mới tóm được kẻ gian."
Lời vừa nói ra, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền không khỏi phóng ánh mắt về phía Băng Vũ.
Chỉ thấy Băng Vũ cúi đầu sụp mắt, bộ dạng ngoan hiền.
"Tại hạ và Bao đại nhân vừa hỏi Băng Vũ chi tiết lúc vây bắt thích khách, đúng lúc vừa hỏi xong." Công Tôn tiên sinh dừng một chút, lại nhìn qua Băng Vũ: "Băng Vũ, ngươi lui ra trước đi."
Băng Vũ gật đầu, im lặng quay người đi về phía cửa, có điều lúc đi ngang qua Kim Kiền, bất giác dừng chân lại, con ngươi âm u nhìn lướt qua Kim Kiền, còn hếch hếch cằm.
Sau đó liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang sải bước ra khỏi cửa.
Tiểu, tiểu quỷ này có ý gì? Chả lẽ đang khoe mẽ?
Da mặt Kim Kiền khẽ rút.
Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở kế bên Kim Kiền, một người nhíu mày, một kẻ hí mắt.
Đợi sau khi Băng Vũ rời khỏi phòng khách, tứ đại giáo úy canh giữ cẩn mật cửa ra vào, Triển Chiêu mới dời ánh mắt về phía Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nói: "Đại nhân, người ám sát hộ bộ Thượng Thư Tôn Hoài Nhân thật sự là Hình phu nhân La phủ ư?"
"Đúng vậy!" Bao đại nhân gật đầu nói: "Chúng ta đều không ngờ được, Hình phu nhân này lại có thể phá bỏ vòng giám sát hùng hậu của chúng nha dịch Khai Phong phủ, một thân một mình tập kích Tôn phủ, ám sát Tôn đại nhân."
"Càng bất ngờ hơn chính là, Hình phu nhân này vừa thấy không thể trốn thoát, lại uống thuốc độc tự vẫn..." Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi: "Vốn cho rằng Hình phu nhân có rất nhiều điểm khả nghi, vậy mà đầu mối Hình phu nhân này cuối cùng cũng bị chặt đứt." Nói đến đây lại nhìn sang đám người Triển Chiêu: "Không biết nhóm Triển hộ vệ các ngươi đi đến Hồng Nguyệt trấn lần này, có tra ra lai lịch của Ngũ phu nhân Tôn đại nhân quý phủ?"
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền nghe xong đều im lặng trầm mặc.
"Triển hộ vệ?" Bao đại nhân ngẩn ra: "Lẽ nào không tìm ra manh mối?"
"Hồi bẩm đại nhân." Triển Chiêu ôm quyền, ngập ngừng một lát mới nói: "Thuộc hạ đã điều tra qua, phát hiện trong Lộ Hoa Uyển không hề có ca kỹ nào tên là Diệp Liên Mộng."
Lời này vừa nói ra, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Nhan Tra Tán đều biến sắc.
"Trái lại trong Hồng Nhạn lâu kế bên Lộ Hoa Uyển lại có một nữ tử tên gọi Diệp Liên Mộng. Chỉ có điều —-" Triển Chiêu nhấc mắt: "Theo lời miêu tả của một sai vặt trong Lộ Hoa Uyển, thì tướng mạo của Diệp Liên Mộng này lại rất giống với Hình phu nhân."
Trong phòng bất chợt tĩnh lặng.
Bao đại nhân kinh ngạc nhìn sang Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh lại thoáng vẻ ngờ vực, truy hỏi: "Triển hộ vệ có hỏi qua những người khác trong Hồng Nhạn lâu về tướng mạo đặc trưng của Diệp Liên Mộng không?"
"Không cần hỏi." Bạch Ngọc Đường bên cạnh tiếp lời: "Đều bị lửa đốt trụi rồi!"
"Cái gì?!" Bao đại nhân đột nhiên thẳng người kinh hô.
"Sao lại như thế?" Công Tôn tiên sinh nôn nóng hỏi.
"Khởi bẩm đại nhân —-" Triển Chiêu ôm quyền, tự thuật lại những gì nghe được ở Hồng Nguyệt trấn, và chuyện tận mắt chứng kiến Hồng Nhạn lâu bị phóng hỏa thiêu hủy.
Bao đại nhân càng nghe sắc mặt càng tối xuống.
Công Tôn tiên sinh vuốt râu trầm tư.
Nhan Tra Tán âm thầm lắc đầu.
Đợi đến khi Triển Chiêu tự thuật xong, Bao đại nhân thở dài một hơi, cất giọng lệnh cho Vương Triều dẫn quy nô Tiểu Đậu kia vào phòng khách, sau khi dò hỏi sơ qua, lại mệnh cho Vương Triều, Mã Hán và Công Tôn tiên sinh đi cùng với Tiểu Đậu đến phòng giữ xác nhận mặt thi thể.
Thời gian chưa đến một chén trà nhỏ, ba người lại dắt theo Tiểu Đậu đang khóc rấm rức về lại phòng, xác nhận một lần nữa Hình phu nhân kia thật sự là Diệp Liên Mộng của Hồng Nhạn Lâu, không còn nghi ngờ gì nữa.
Lới chứng của Tiểu Đậu đã khẳng định thân phận Hình phu nhân, vụ án lập tức rẽ sang hướng sáng tỏ. Cho dù là người có chỉ số thông minh lẹt đẹt như Kim Kiền, nghĩ sơ trong đầu một hồi, cũng có thể vạch ra đại khái:
Vụ án ma quỷ náo Biện Kinh, hiện tại chỉ có hơn hai đầu mối.
Đầu mối thứ nhất là hung phạm độc chết La Lương Sinh đại nhân. Xét theo tình hình phát triển hiện tại, kẻ hại chết La Lương Sinh đại nhân tám phần là Hình phu nhân.
Đầu mối thứ hai chính là kẻ giả quỷ bị bắt giết, thân phận lại là vợ bé thứ năm của Hộ bộ Thượng Thư Tôn Hoài Nhân đại nhân.
Tôn Hoài Nhân lại bảo Ngũ phu nhân nhà mình chính là Diệp Liên Mộng của Lộ Hoa Uyển, sau khi xác minh lại, thì Diệp Liên Mộng này chính là thân phận thật sự của Hình phu nhân La phủ.
Qua đó nhận thấy điểm giao nhau của hai đầu mối này đều là Hình phu nhân, mà Hình phu nhân thì đã uống thuốc độc tự sát, Hồng Nhạn lâu có thể chứng minh được lai lịch của Hình phu nhân cũng bị hủy trong chốc lát.
Tưởng như tất cả đầu mối đều đã đứt đoạn, nhưng trên thực tế —-
Mọi điểm đáng ngờ đều nhắm về một người:
Người khai ra thân phận thật của Hình phu nhân; người có Ngũ phu nhân là hung phạm giả quỷ; người mà Hình phu nhân liều chết cũng muốn ám sát bằng được —-
Hộ bộ thị lang Tôn Hoài Nhân!
Nghi phạm lớn nhất lại là con rận trên đầu kẻ hói —- bày ra sờ sờ!
Ánh mắt mọi người lập tức lóe sáng, trong phút chốc đều đồng loạt nhìn về phía thanh thiên mặt đen.
Bao đại nhân vuốt râu nhìn vào lời chứng của Tiểu Đậu trên bàn giây lát, chậm rãi ngẩng đầu nói: "Bản phủ muốn đến Tôn phủ hỏi thăm thương thế của Tôn đại nhân, Công Tôn tiên sinh nghĩ thế nào?"
Công Tôn tiên sinh mỉm cười, chắp tay với Bao đại nhân: "Đại nhân cao kiến, học trò cũng đang có ý này."
Bao đại nhân cười đáp lại.
Trong nháy mắt, mọi người cứ như nhìn thấy biển mây bay vút, mặt trời nhú lên ở phương Đông, trong lòng rộng mở thông suốt.
Kim Kiền lại càng thêm xúc động khó thể giữ mình:
Chỉ cần án này kết thúc, ta sẽ không cần tăng ca thức đêm, tróc quỷ dạo phố hoa...Cuối cùng đã có thể ăn cơm đi ngủ đúng hạn rồiiiiii!
*
Phủ đệ của Hộ bộ Thượng Thư Tôn Hoài Nhân xây lên ở giữa con phố Huyền Vũ phía Bắc thành Biện Kinh, cổng sân uy nghi, trụ đỏ ngói xanh, hậu viện gác đình xây thành bệ cao, ao biếc liễu xanh, khá là lịch sự trang nhã.
Bên trong phòng ngủ của phủ đệ Hộ bộ Thương Thư, Kim Kiền và mọi người Khai Phong phủ gặp mặt Hộ bộ Thượng Thư Tôn Hoài Nhân lần thứ hai.
Lần này Tôn đại nhân ngồi trên chiếc giường đẽo bằng gỗ đàn, sắc mặt tím tái, hai mắt phủ kín tơ máu, trên trán quấn một vòng băng gạc, tinh thần hết sức ủ rũ, rõ ràng còn chưa tỉnh táo lại sau sự kiện ám sát đêm qua.
"Bao đại nhân đặc biệt tới thăm, Tôn mỗ không thể nghênh đón từ xa, mong Bao đại nhân thứ tội." Vừa trông thấy nhóm người Bao đại nhân, Tôn Hoài Nhân vội cựa mình muốn đứng dậy thi lễ.
"Không sao không sao, Tôn đại nhân đang mang thương tích trong người, chớ nên gắng sức." Bao đại nhân vỗ vỗ bả vai Tôn Hoài Nhân, tiện thể ngồi xuống bên giường, mở lời thăm hỏi: "Thân thể đã khỏe được chút nào chăng?"
"Nhọc Bao đại nhân lo lắng, Tôn mỗ đã khỏe hơn nhiều." Tôn Hoài Nhân ôm quyền trả lời, ngại ngần giương mắt nhìn về hướng Bao đại nhân, trên mặt thoáng vẻ do dự: "Không biết tên thích khách kia đã bắt được chưa?"
Bao đại nhân nhìn đáp lại Tôn Hoài Nhân: "Thích khách kia đã uống thuốc độc tự sát."
"Sao?" Tôn Hoài Nhân dường như khẽ giật mình, đờ ra một lát mới nói: "Không biết thích khách