Chương 12: Làm sai đề bị trừng phạt, thước dạy học cọ lồn, đánh âm đế phun nước
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 28/10/2022
-----------
Hai ngày cuối tuần, Diệp Nhất Sâm không bước ra khỏi cửa.
Không phải là không thể xuống giường được, chỉ là Lâm Dã không cho phép, nói cậu một thân hồ ly tinh đầy dâm vị sẽ câu dẫn nam nhân.
Diệp Nhất Sâm cũng đành bó tay bó chân. Dù sao ở ký túc xá có Lâm Dã hầu hạ ăn tận nơi, uống tận họng, muốn cái gì chỉ cần kêu Lâm Dã đi mua. Cuộc sống an nhàn như vua chúa khiến Diệp Nhất Sâm thích thú tận hưởng.
Xử nam Lâm Dã đang ở độ tuổi huyết khí phương cương* được nếm thử trái cấm, thực tủy tri vị*, ngày nào cũng đòi hỏi, nhưng thấy Diệp Nhất Sâm khóc lóc nói phía dưới đau, ngực cũng không cho hắn chạm vào nên đành phải ngậm đắng nuốt cay kiềm chế.
*Huyết khí phương cương: độ tuổi tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
*Thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi
Hắn xót Diệp Nhất Sâm, cho nên đáp ứng cậu sẽ không chạm vào, nhưng làm gì có chuyện có tiểu mỹ nhân lắc lư trước mặt lại không xơ múi vài phát?
Diệp Nhất Sâm sợ hắn cưỡng ép mình nên chủ động giúp hắn sóc lọ. Tuy rằng lòng bàn tay vừa rát vừa đau, mỏi nhừ, nhưng vẫn còn hơn là bị chịch. Cuối tuần cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm thứ hai, Diệp Nhất Sâm thở phào chuẩn bị xong tất cả rồi đến phòng học, phát hiện mọi người đều ghé vào cửa, liền đi qua xem chuyện gì xảy ra.
Lúc thấy rõ bảng điểm, Diệp Nhất Sâm liền tùy tiện liếc mắt một cái, phát hiện tên của mình xếp hạng nhất đếm ngược cũng không có cảm giác gì.
Dù sao thành tích này cũng là do nguyên chủ tự thi được, cũng không phải cậu làm cho nên không hề có cảm giác hối lỗi hay tiếc nuối gì hết.
Mãi đến khi Ôn Ngộ cầm bài thi đi vào, ánh mắt lạnh băng bay vùn vụt sang bên này cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên lúc Ôn Ngộ tổng kết thành tích liền kêu tên cậu: "Diệp Nhất Sâm, trong lớp chỉ có mỗi em không làm đúng một câu nào, em rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu thế?"
1
Rất nhiều ánh mắt tụ tập lên người Diệp Nhất Sâm, trào phúng, khinh thường hoặc như đang xem diễn đều làm Diệp Nhất Sâm cảm thấy khó chịu.
Đây cũng không phải cậu làm! Nếu để cậu tự làm, làm sao có chuyện một câu cũng không đúng được? Nhưng dù sao đi nữa, cái nồi này cậu vẫn phải đội.
Ôn Ngộ lại lần nữa gọi cậu vào văn phòng nói chuyện.
Lúc đi đến văn phòng, nhìn thấy Ôn Ngộ động tác quen thuộc đóng cửa lại, lấy ra một cái thước dạy học từ trong ngăn kéo, hai chân Diệp Nhất Sâm bắt đầu nhũn ra, toàn thân run lên.
Ôn Ngộ cầm thước đập từng cái vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: "Lại đây, ghé vào trên bàn."
Diệp Nhất Sâm lắc đầu lui về phía sau, thanh âm cũng đang run rẩy: "Thầy, thầy ơi. Đừng... Đừng đánh em được không? Em biết sai rồi..."
"Không muốn đánh em." Ôn Ngộ nói.
Diệp Nhất Sâm nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm thước trong tay anh: "Thật ạ?"
"Chỉ cần em nghe lời, tất nhiên sẽ không đánh em." Ôn Ngộ đi đến trước mặt cậu, nhéo vành tai mềm mại xoa nắn vài cái, nhìn làn da mẫn cảm trở nên ửng hồng, ánh mắt sâu thẳm.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành, giống như sói xám dụ dỗ dê con mê muội đi vào bẫy rập: "Chỉ cần em ngoan ngoãn ghé lên trên bàn, cởi quần, tôi sẽ không đánh em."
Nằm lên bàn cởi quần, yêu cầu như vậy khác quái gì bị đét mông? Tất cả đều khiến cậu thẹn lắm đấy!!!
Diệp Nhất Sâm né tránh tay anh, che lại vành tai, lắc đầu: "Không cần, em không muốn."
"Không được, nhanh lên." Ôn Ngộ ra lệnh, ngữ khí cường ngạnh không cho phép từ chối.
"Không, em không muốn..." Hốc mắt Diệp Nhất Sâm đỏ lên, run rẩy như gặp phải thiên địch: "Vì sao muốn làm như vậy? Em đâu có làm sai điều gì đâu... Đừng cưỡng ép em được không?"
1
"Tôi cưỡng ép em? Giáo viên chỉ muốn xem thành tích học tập của học sinh một chút, xử phạt một chút, còn không chịu nằm sấp xuống là muốn để thầy dùng thước dạy học đét mông sao?" Ôn Ngộ lạnh lùng nói, thước dạy học đánh vào bàn phát ra âm thanh đáng sợ.
Diệp Nhất Sâm bị tiếng quất dọa cho hoảng loạn, cố nén tiếng khóc, nhích từng tí một đến bên cạnh bàn nằm sấp xuống.
"Quần." Ôn Ngộ cầm thước nhẹ nhàng lướt qua bờ mông căng tròn của thiếu niên.
Diệp Nhất Sâm cảm thấy một trận tê ngứa, tiếp tục run rẩy cởi quần ra. Hai chân thon dài tinh tế không giữ được quần đồng phục rộng thùng thình, làm quần rơi xuống mắt cá chân.
Ánh mắt Ôn Ngộ nặng nề, nhìn chằm chằm hai chân trần trụi của thiếu niên cùng cặp mông căng mẩy được quần lót bao bọc giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng.
Dưới tầm mắt nóng cháy của nam nhân, Diệp Nhất Sâm không được tự nhiên mà kẹp chặt hai chân, mặt chôn ở khuỷu tay: "Được, được chưa ạ...?"
Ôn Ngộ thu hồi tầm mắt, lấy một tờ đề đã được chuẩn bị sẵn trên bàn: "Em làm xong đề này mới có thể đi."
"Sao ạ?" Diệp Nhất Sâm nhìn bài thi trước mặt, là một bài trắc nghiệm.
"Làm trắc nghiệm kém như vậy, nhất định phải chăm chỉ luyện tập." Ôn Ngộ nhét bút vào lòng bàn tay cậu.
"Cứ làm thế này ạ?" Dùng cái tư thế vừa kỳ lạ vừa đáng xấu hổ như thế này?
"Cứ làm như vậy." Ôn Ngộ kéo ghế dựa ngồi cạnh cậu, thước dài đánh lên bài thi: "Làm mau."
Diệp Nhất Sâm khẽ cắn môi, được rồi, dù sao cũng là trắc nghiệm, lụi nhanh cho xong là có thể đi rồi!
Cậu cầm bút ngoáy vèo vèo trên bài thi.
"Quên nói, làm sai một lần phải chịu một phút trừng phạt." Ôn Ngộ lại nói.
Diệp Nhất Sâm nghẹn họng, nhìn Ôn Ngộ bằng ánh mắt khó tin.
Thế là thế nào? Rõ ràng là cố ý hố cậu!
Ôn Ngộ bắt đầu trừng phạt, ma trảo vươn về phía mông cậu. Tuy rằng cách một lớp quần không thể trực tiếp chạm vào da thịt, nhưng vẫn đàn hồi như cũ.
Trong mơ, anh vẫn luôn muốn làm như vậy, phải bóp cái mông đầy đặn cho đã. Hơn nữa, không chỉ sờ mông, liếm lồn, còn làm mấy việc càng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Hầu kết Ôn Ngộ lăn lộn, ngón tay dùng sức, nhéo một chút trên mông thiếu niên, rồi sau đó lòng bàn tay cũng hoàn toàn dán lên xoa bóp.
Diệp Nhất Sâm cảm thấy mông mình như cục bột bị xoa nắn thành các loại hình dạng trong tay Ôn Ngộ, hai lỗ nhỏ cũng lúc đóng lúc mở.
Một phút gian nan trôi qua, Ôn Ngộ thu tay, Diệp Nhất Sâm thở hồng hộc, mà anh thì thần sắc bất biến, vẫn lãnh đạm giống như người vừa làm mấy việc biến thái ban nãy không phải mình.
"Tiếp tục." Ôn Ngộ nói.
Diệp Nhất Sâm cắn môi, tiếp tục đọc đề. Lúc này cậu thận trọng tô đáp án, thấp thỏm bất an nhìn Ôn Ngộ. Khi nhận được cái gật đầu, Diệp Nhất Sâm như được tiêm máu gà, liên tiếp giải thêm mấy câu nữa.
"Sai rồi." Ôn Ngộ nói.
Diệp Nhất Sâm khó tin đọc lại mấy câu: "Em sai chỗ nào ạ?"
"Câu này không phải là tìm đáp đúng mà là tìm đáp án sai." Ôn Ngộ thở dài.
Thân là giáo viên, Ôn Ngộ sẽ không mắng học sinh ngu, nhưng Diệp Nhất Sâm vẫn đọc ra được suy nghĩ "Ngu ngốc" từ cái thở dài của anh, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
"Tiếp tục trừng phạt."
"..." Diệp Nhất Sâm nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng thúc giục thời gian mau nhanh lên.
Lần này dán lên mông không phải tay, mà là thước dạy học.
Khúc gỗ lạnh băng đặt trên mông cậu, chậm rãi trượt xuống. Động tác chậm chạp ngược lại