[Đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

Chương 13


trước sau


Chương 12: Làm sai đề bị trừng phạt, thước dạy học cọ lồn, đánh âm đế phun nước

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: 28/10/2022

-----------

Hai ngày cuối tuần, Diệp Nhất Sâm không bước ra khỏi cửa.

Không phải là không thể xuống giường được, chỉ là Lâm Dã không cho phép,  nói cậu một thân hồ ly tinh đầy dâm vị sẽ câu dẫn nam nhân.

Diệp Nhất Sâm cũng đành bó tay bó chân. Dù sao ở ký túc xá có Lâm Dã hầu hạ ăn tận nơi, uống tận họng, muốn cái gì chỉ cần kêu Lâm Dã đi mua. Cuộc sống an nhàn như vua chúa khiến Diệp Nhất Sâm thích thú tận hưởng.

Xử nam Lâm Dã đang ở độ tuổi huyết khí phương cương* được nếm thử trái cấm, thực tủy tri vị*, ngày nào cũng đòi hỏi, nhưng thấy Diệp Nhất Sâm khóc lóc nói phía dưới đau, ngực cũng không cho hắn chạm vào nên đành phải ngậm đắng nuốt cay kiềm chế.

*Huyết khí phương cương: độ tuổi tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

*Thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi

Hắn xót Diệp Nhất Sâm, cho nên đáp ứng cậu sẽ không chạm vào, nhưng làm gì có chuyện có tiểu mỹ nhân lắc lư trước mặt lại không xơ múi vài phát?

Diệp Nhất Sâm sợ hắn cưỡng ép mình nên chủ động giúp hắn sóc lọ. Tuy rằng lòng bàn tay vừa rát vừa đau, mỏi nhừ, nhưng vẫn còn hơn là bị chịch. Cuối tuần cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Sáng sớm hôm thứ hai, Diệp Nhất Sâm thở phào chuẩn bị xong tất cả rồi đến phòng học, phát hiện mọi người đều ghé vào cửa, liền đi qua xem chuyện gì xảy ra.

Lúc thấy rõ bảng điểm, Diệp Nhất Sâm liền tùy tiện liếc mắt một cái, phát hiện tên của mình xếp hạng nhất đếm ngược cũng không có cảm giác gì.

Dù sao thành tích này cũng là do nguyên chủ tự thi được, cũng không phải cậu làm cho nên không hề có cảm giác hối lỗi hay tiếc nuối gì hết.

Mãi đến khi Ôn Ngộ cầm bài thi đi vào, ánh mắt lạnh băng bay vùn vụt sang bên này cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Quả nhiên lúc Ôn Ngộ tổng kết thành tích liền kêu tên cậu: "Diệp Nhất Sâm, trong lớp chỉ có mỗi em không làm đúng một câu nào, em rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu thế?"

1

Rất nhiều ánh mắt tụ tập lên người Diệp Nhất Sâm, trào phúng, khinh thường hoặc như đang xem diễn đều làm Diệp Nhất Sâm cảm thấy khó chịu.

Đây cũng không phải cậu làm! Nếu để cậu tự làm, làm sao có chuyện một câu cũng không đúng được? Nhưng dù sao đi nữa, cái nồi này cậu vẫn phải đội.

Ôn Ngộ lại lần nữa gọi cậu vào văn phòng nói chuyện.

Lúc đi đến văn phòng, nhìn thấy Ôn Ngộ động tác quen thuộc đóng cửa lại, lấy ra một cái thước dạy học từ trong ngăn kéo, hai chân Diệp Nhất Sâm bắt đầu nhũn ra, toàn thân run lên.

Ôn Ngộ cầm thước đập từng cái vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: "Lại đây, ghé vào trên bàn."

Diệp Nhất Sâm lắc đầu lui về phía sau, thanh âm cũng đang run rẩy: "Thầy, thầy ơi. Đừng... Đừng đánh em được không? Em biết sai rồi..."

"Không muốn đánh em." Ôn Ngộ nói.

Diệp Nhất Sâm nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm thước trong tay anh: "Thật ạ?"

"Chỉ cần em nghe lời, tất nhiên sẽ không đánh em." Ôn Ngộ đi đến trước mặt cậu, nhéo vành tai mềm mại xoa nắn vài cái, nhìn làn da mẫn cảm trở nên ửng hồng, ánh mắt sâu thẳm.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành, giống như sói xám dụ dỗ dê con mê muội đi vào bẫy rập: "Chỉ cần em ngoan ngoãn ghé lên trên bàn, cởi quần, tôi sẽ không đánh em."

Nằm lên bàn cởi quần, yêu cầu như vậy khác quái gì bị đét mông? Tất cả đều khiến cậu thẹn lắm đấy!!!

Diệp Nhất Sâm né tránh tay anh, che lại vành tai, lắc đầu: "Không cần, em không muốn."

"Không được, nhanh lên." Ôn Ngộ ra lệnh, ngữ khí cường ngạnh không cho phép từ chối.

"Không, em không muốn..." Hốc mắt Diệp Nhất Sâm đỏ lên, run rẩy như gặp phải thiên địch: "Vì sao muốn làm như vậy? Em đâu có làm sai điều gì đâu... Đừng cưỡng ép em được không?"
1

"Tôi cưỡng ép em? Giáo viên chỉ muốn xem thành tích học tập của học sinh một chút, xử phạt một chút, còn không chịu nằm sấp xuống là muốn để thầy dùng thước dạy học đét mông sao?" Ôn Ngộ lạnh lùng nói, thước dạy học đánh vào bàn phát ra âm thanh đáng sợ.

Diệp Nhất Sâm bị tiếng quất dọa cho hoảng loạn, cố nén tiếng khóc, nhích từng tí một đến bên cạnh bàn nằm sấp xuống.

"Quần." Ôn Ngộ cầm thước nhẹ nhàng lướt qua bờ mông căng tròn của thiếu niên.

Diệp Nhất Sâm cảm thấy một trận tê ngứa, tiếp tục run rẩy cởi quần ra. Hai chân thon dài tinh tế không giữ được quần đồng phục rộng thùng thình, làm quần rơi xuống mắt cá chân.

Ánh mắt Ôn Ngộ nặng nề, nhìn chằm chằm hai chân trần trụi của thiếu niên cùng cặp mông căng mẩy được quần lót bao bọc giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng.

Dưới tầm mắt nóng cháy của nam nhân, Diệp Nhất Sâm không được tự nhiên mà kẹp chặt hai chân, mặt chôn ở khuỷu tay: "Được, được chưa ạ...?"

Ôn Ngộ thu hồi tầm mắt, lấy một tờ đề đã được chuẩn bị sẵn trên bàn: "Em làm xong đề này mới có thể đi."

"Sao ạ?" Diệp Nhất Sâm nhìn bài thi trước mặt, là một bài trắc nghiệm.

"Làm trắc nghiệm kém như vậy, nhất định phải chăm chỉ luyện tập." Ôn Ngộ nhét bút vào lòng bàn tay cậu.

"Cứ làm thế này ạ?" Dùng cái tư thế vừa kỳ lạ vừa đáng xấu hổ như thế này?

"Cứ làm như vậy." Ôn Ngộ kéo ghế dựa ngồi cạnh cậu, thước dài đánh lên bài thi: "Làm mau."

Diệp Nhất Sâm khẽ cắn môi, được rồi, dù sao cũng là trắc nghiệm, lụi nhanh cho xong là có thể đi rồi!

Cậu cầm bút ngoáy vèo vèo trên bài thi.

"Quên nói, làm sai một lần phải chịu một phút trừng phạt." Ôn Ngộ lại nói.

Diệp Nhất Sâm nghẹn họng, nhìn Ôn Ngộ bằng ánh mắt khó tin.

Thế là thế nào? Rõ ràng là cố ý hố cậu!

Ôn Ngộ bắt đầu trừng phạt, ma trảo vươn về phía mông cậu. Tuy rằng cách một lớp quần không thể trực tiếp chạm vào da thịt, nhưng vẫn đàn hồi như cũ.


Trong mơ, anh vẫn luôn muốn làm như vậy, phải bóp cái mông đầy đặn cho đã. Hơn nữa, không chỉ sờ mông, liếm lồn, còn làm mấy việc càng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Hầu kết Ôn Ngộ lăn lộn, ngón tay dùng sức, nhéo một chút trên mông thiếu niên, rồi sau đó lòng bàn tay cũng hoàn toàn dán lên xoa bóp.

Diệp Nhất Sâm cảm thấy mông mình như cục bột bị xoa nắn thành các loại hình dạng trong tay Ôn Ngộ, hai lỗ nhỏ cũng lúc đóng lúc mở.

Một phút gian nan trôi qua, Ôn Ngộ thu tay, Diệp Nhất Sâm thở hồng hộc, mà anh thì thần sắc bất biến, vẫn lãnh đạm giống như người vừa làm mấy việc biến thái ban nãy không phải mình.

"Tiếp tục." Ôn Ngộ nói.

Diệp Nhất Sâm cắn môi, tiếp tục đọc đề. Lúc này cậu thận trọng tô đáp án, thấp thỏm bất an nhìn Ôn Ngộ. Khi nhận được cái gật đầu, Diệp Nhất Sâm như được tiêm máu gà, liên tiếp giải thêm mấy câu nữa.

"Sai rồi." Ôn Ngộ nói.

Diệp Nhất Sâm khó tin đọc lại mấy câu: "Em sai chỗ nào ạ?"

"Câu này không phải là tìm đáp đúng mà là tìm đáp án sai." Ôn Ngộ thở dài.

Thân là giáo viên, Ôn Ngộ sẽ không mắng học sinh ngu, nhưng Diệp Nhất Sâm vẫn đọc ra được suy nghĩ "Ngu ngốc" từ cái thở dài của anh, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

"Tiếp tục trừng phạt."

"..." Diệp Nhất Sâm nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng thúc giục thời gian mau nhanh lên.

Lần này dán lên mông không phải tay, mà là thước dạy học.

Khúc gỗ lạnh băng đặt trên mông cậu, chậm rãi trượt xuống. Động tác chậm chạp ngược lại

càng khiến người ta khó nhịn, làm Diệp Nhất Sâm da đầu tê dại, muốn gãi một cái.

Nhưng thước gỗ trêu đùa vài cái lại thay đổi vị trí, chọc tới trung tâm —— dưới lồn cậu.

Chọc nhẹ một chút, thiếu niên hoảng sợ lập tức kẹp lấy: "Nha ——"

Ôn Ngộ dựa vào lưng ghế, chậm rãi đẩy thước qua lại trêu chọc thiếu niên vài cái, lại bị thiếu niên dùng chân kẹp không chuyển động được nữa, dùng sức rút mạnh.

"A!" Vì kẹp quá chặt khiến Diệp Nhất Sâm ăn trái đắng, lồn nhỏ hơi đau rát.

"Không được kẹp." Ôn Ngộ nhẹ nhàng đánh vào mông cậu:"Mở chân ra."

"Hết một phút!" Diệp Nhất Sâm chỉ vào đồng hồ nói.

Ôn Ngộ "Chậc" một tiếng rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy tựa như đang tiếc hận: "Đề tiếp theo."

"Ô..." Diệp Nhất Sâm cảm thấy mình như bị dã thú nhìn chằm chằm, chỉ cần phạm một chút sai lầm liền sẽ bị nhai không còn chút mảnh vụn, vội vã cầu cứu hệ thống.

Hệ thống dùng ngữ khí thân thiết thọc cậu một đao: "Thân ái~ Thực sự xin lỗi nha, gian lận là hổng có tốt, hơn nữa tôi thấy cậu nên làm sai càng nhiều càng tốt, có thể bồi dưỡng tình cảm nha~~"

Diệp Nhất Sâm: "..." 

Nghe thấy hệ thống nói như vậy, bây giờ nếu hệ thống đổi ý nói ra đáp án, cậu cũng không dám tin.

Diệp Nhất Sâm nghĩ nát óc đáp án trả lời, cảm thấy còn căng thẳng hơn cả thi đại học. Nhưng lúc trước cậu còn có kiến thức, miễn cưỡng qua được nhưng cũng không đến mức đề nào cũng giải được mà??!!

"Lại sai rồi."

Thước dạy học lại lần nữa thân mật cọ vào môi lồn.

Cho dù có cách quần lót, động tác kia cũng mang đến cảm giác không thể khinh thường. Ôn Ngộ thong thả chọc từ sau đến trước, chuẩn xác cọ trên âm đế, lại cọ trở lại miệng lồn, đỉnh đỉnh phía trong khiến quần lót dính vào bên trong.

Quần lót thuần trắng ướt đẫm làm lộ lên một vết màu thẫm, Ôn Ngộ phát hiện liền không ngừng chọc vào chỗ kia.

Diệp Nhất Sâm sợ cực kỳ, sợ thước gỗ sẽ cuốn quần lót vào bên trong.

Nhưng Ôn Ngộ cũng không định làm như vậy, dùng thước lột quần lót ra.


Diệp Nhất Sâm bắt lấy dây quần, mắt nai sũng nước hướng về phía Ôn Ngộ xin tha: "Đừng mà."

Ôn Ngộ không nói gì, chỉ ngước mắt liếc cậu một cái.

Chỉ một cái liếc mắt liền khiến Diệp Nhất Sâm sợ tới mức lập tức buông tay ra.

Cuối cùng quần lót vẫn bị thước dạy học thuận lợi cởi xuống, hạ thân thiếu niên không hề che đậy mà bại lộ trước mắt nam nhân.

Quần lót bị lột ra kéo theo một sợi chỉ bạc, miệng lồn cũng lấp lánh nước dâm như chuẩn bị trào ra.

Nam nhân nhớ tới mình cũng từng ngồi như thế này, ấn thiếu niên lên ghế liếm lỗ nhỏ phía dưới, nuốt hết toàn bộ nước dâm vào trong miệng. Tư vị đặc biệt đã để lại trong anh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Ôn Ngộ liếm môi, lấy thước chọc vào lồn cậu, cuốn theo một ít nước dâm. Trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, anh liếm sạch sẽ toàn bộ chỗ nước đó.

Hai ngày không ăn, hình như càng ngọt thêm.

Anh liếc Diệp Nhất Sâm đang ngỡ ngàng nhìn mình: "Nhìn cái gì? Tiếp tục làm bài."

Diệp Nhất Sâm ngơ ngác hoàn hồn, mới phát hiện thời gian cũng vừa lúc hết.

Tuy rằng trừng phạt Ôn Ngộ đưa ra ngập tràn ác ý nhưng một phút chính là một phút, không hề sai lệch.

Diệp Nhất Sâm cọ chân, hạ thân ướt nhẹp phơi bày trong không khí hơi lạnh, nhưng bên trong lại cuồn cuộn như dung nham trào ra không ngừng, làm ướt chân cậu.

"Sai rồi." Ôn Ngộ nhìn chằm chằm vào, nhìn thấy cậu viết sai đáp án liền tiếp tục trừng phạt, như con sói bị bỏ đói lâu ngày trông chờ thức ăn mang đến.

Động tác cầm thước không hề ôn nhu, thậm chí là có hơi thô lỗ khiến hột le nhỏ nhắn sưng lên như trái hạch đào.

"Ưm, a... Không cần... Đừng chọc nơi đó, nha ~" Diệp Nhất Sâm há miệng thở ra, mông không kìm được mà vặn vẹo.

"Không được lộn xộn!" Ôn Ngộ đánh vào mông cậu.

"A! Ô ô đừng đánh em..." Diệp Nhất Sâm lắc mông tạo gợn sóng.

Ôn Ngộ tiếp tục dùng thước dạy học tra tấn lồn nhỏ, lúc thì thổi hơi nóng vào lồn, lúc lại cọ lỗ nhỏ, lúc lại chọc ngoáy lên âm đế. Lúc Diệp Nhất Sâm không chịu nổi lại lần nữa vặn eo tránh né, bị Ôn Ngộ đánh vào le.

"A a a a ——" Âm đế bị đánh nhẹ nứng vô cùng, mông Diệp Nhất Sâm nảy lên một chút, một lúc sau run rẩy phun nước: "A a."

"Lồn dâm xem ra rất thích thước dạy học nhỉ?" Ôn Ngộ nhướng mày, không nghĩ tới ý tưởng bộc phát lại đem đến hiệu quả kinh người, cong môi cọ thêm vài cái, đợi lồn bé phun nước xong liền đánh vào một phát.

"Nha!" Diệp Nhất Sâm bắt lấy đề thi, suýt nữa thì xé nát, khóc lóc nói: "Không... Thầy ơi, đừng đánh nơi đó... Ô ô ô đau."

"Đau thật không? Tôi vẫn chưa dùng lực mà." Ôn Ngộ nghe cậu nói đau, cau mày để mặt đến gần mông Diệp Nhất Sâm.

Diệp Nhất Sâm cảm nhận được bộ vị mẫn cảm được phun đến hơi thở ấm áp, toàn thân cứng đờ không dám động, lồn dâm không tiết tháo tự động co bóp, chảy ra càng nhiều giọt sương sớm.

Ôn Ngộ cẩn thận xem xét mông cậu, nhận ra bướm cũng chỉ hơi hồng, không thật sự bị thương liền nhẹ nhàng thở ra, tập trung hết tâm tư tiếp tục trừng phạt.

Dù sao đồ ăn cũng dâng đến miệng, húp thôi!

23/7/2022

_________



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện