Chương 14: Giúp giáo y khẩu giao, tinh dịch bị băng dính khóa vào bên trong
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 28/10/2022
----------
Dưới ánh mặt trời chói chang, Diệp Nhất Sâm cầm chai nước khoáng đi về phía sân thể dục.
Lễ khai mạc đại hội thể thao vừa mới kết thúc, cán bộ hậu cần ở các lớp đều có chuẩn bị kỹ càng, mà Diệp Nhất Sâm lại không tham gia bất cứ hạng mục nào nên bị đám nữ sinh sai đi mua nước.
Thùng nước nặng trĩu làm sống lưng cong xuống. Diệp Nhất Sâm đang định nghỉ một chút thì một đôi tay xuất hiện trong tầm mắt bê lên giúp cậu.
"Sao đám con gái lại để mình em đi bê nước?" Lâm Dã thường xuyên vận động, cơ bắp trên cánh tay hiện lên rõ ràng khiến Diệp Nhất Sâm hâm mộ cực kỳ.
"Tay em vừa nhỏ vừa mềm như con gái vậy, không thích hợp bê đồ nặng."
Diệp Nhất Sâm không thích bị so sánh với con gái, tức giận đến phồng má, xoay đầu.
Lâm Dã nhìn chằm chằm mồ hôi trên cổ cậu, nội tâm lại ngo ngoe rục rịch.
Thật là, mỗi nơi mỗi lúc đều câu nhân, đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy, cách đó không xa có mấy đứa con trai nhìn chằm chằm vào cậu, nếu không có hắn ở đây e là sẽ có người tranh bê nước giúp cậu.
Lâm Dã ăn dấm, đi sát vào Diệp Nhất Sâm.
Diệp Nhất Sâm suýt thì bị đụng ngã, hờn dỗi: "Anh làm gì đấy!"
"Thời tiết hôm nay hơi nóng nhỉ?" Lâm Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Diệp Nhất Sâm nói thầm: "Nóng muốn chết còn đi gần."
"Chờ lát nữa lên sân, cục cưng nhớ cổ vũ cho anh nhá." Lâm Dã cúi đầu nói, mặt áp sát lại gần.
Diệp Nhất Sâm vội vàng đẩy hắn ra, bước nhanh về phía sân, phát hiện Ôn Ngộ đang đứng nhìn chằm chằm mình.
Nhất định là thấy cậu và Lâm Dã vượt qua khoảng cách an toàn, nếu không ánh mắt đã không lạnh lẽo như vậy.
Diệp Nhất Sâm lập tức tìm việc làm, cực kỳ nhiệt tình, làm bộ như đang bận rộn lắm.
Chia nước xong lại dọn bàn, còn phải chuẩn bị khăn lông. Nữ sinh đều bị Ôn Ngộ dọa chạy đang tụ lập lại viết bảng cổ vũ cố lên.
Diệp Nhất Sâm làm xong thở không ra hơi, lại nghe thấy bọn họ nói tới lượt Lâm Dã thi đấu liền lập tức theo qua.
Ôn Ngộ đứng ở đường băng bên cạnh, dặn dò những việc cần chú ý, Lâm Dã cũng là một trong số đó.
Diệp Nhất Sâm chờ thi đấu bắt đầu, đứng một lúc liền không đứng được nữa, hô hấp cũng dồn dập lên, trước mắt trắng bệch giống như đang trong lồng hấp.
Cậu nghe được tiếng kêu hoảng hốt của đám nữ sinh mới phát hiện ra mình bị ngã.
Mơ mơ màng màng mở mắt, cậu thấy thân ảnh của Ôn Ngộ và Lâm Dã thân ảnh chạy về bên này, rất nhiều người cũng vây quanh che khuất ánh sáng mặt trời chói chang.
"Sao lại ngất thế này? Bị cảm nắng sao?"
"Thưa thầy, bên sân thi đấu cần thầy chủ trì, để em đưa cậu ấy đi." Lâm Dã cướp Diệp Nhất Sâm từ trong ngực Ôn Ngộ.
Ôn Ngộ lãnh đạm nhìn thẳng hắn, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, không nói được hay không được.
Hai người cứ âm thầm giằng co, mãi đến tận khi một nam sinh nói: "Anh Lâm, chuẩn bị đến lượt anh."
Lâm Dã nhăn lại mi: "Tao..."
"Em phải chạy." Ôn Ngộ đánh gãy lời hắn.
"Giáo y đến rồi đây."
Vừa dứt câu, hai người đồng thời ăn ý quay mặt sang hướng khác, ánh mắt quét đến thân ảnh giáo y.
Giáo y nhợt nhạt cười, ôn tồn lễ độ: "Để em học sinh này lại cho tôi đi, thầy Ôn không thể bỏ mặc các học sinh còn lại tự thi đấu được, ngay cả thầy cũng có hạng mục cần tham gia cơ mà."
Ôn Ngộ cũng không nghĩ nhiều, nói với Lâm Dã: "Đưa người cho anh ta."
Trọng tài vẫn đang thúc giục, Lâm Dã không tình nguyện để Diệp Nhất Sâm dựa vào lòng giáo y.
_
"Khá hơn chút nào không?"
Túi nước đá chườm trên trán làm Diệp Nhất Sâm bị lạnh đến tỉnh, mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt tươi cười.
"..."
Nếu không phải chính mắt trông thấy gương mặt thật của người này thì cũng thật sự bị sự ôn nhu che mù con mắt.
Vừa nghĩ đến việc bị tên này cưỡng hiếp như thế nào, Diệp Nhất Sâm cường ngạnh chống tay ngồi dậy muốn xuống giường.
"Đừng vội đi chứ." Tạ Dung nắm lấy bờ vai của cậu: "Em bị cảm nắng, ở trong nhà sẽ tốt hơn, với lại tôi cũng muốn nói với em vài chuyện."
Diệp Nhất Sâm biểu tình phòng bị, chú ý tới cánh cửa bị đóng chặt: "Chuyện gì?"
"Mấy ngày nay vẫn luôn không gặp em, có phải bị dọa sợ rồi không?" Tạ Dung lộ ra biểu tình quan tâm: "Tôi thật sự rất nhớ em. Hôm đó là do hơi mất kiểm soát, khiến em khó chịu lắm đúng không?"
Vừa nói, anh vừa vươn tay vuốt ve mặt Diệp Nhất Sâm.
Diệp Nhất Sâm nghiêng đầu né tránh, cảm thấy không khí trong phòng y tế vừa ái muội vừa nguy hiểm, chỉ muốn thoát khỏi đây.
"Em phải đi." Tay Diệp Nhất Sâm nắm thành quyền, run rẩy, xuống giường lại bị ấn ngã trở về.
Tạ Dung áp chế cậu dễ như trở bàn tay, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi chỉ muốn xin lỗi, tại sao em lại không lễ phép như vậy?"
Diệp Nhất Sâm sôi máu.
Cái này là gọi là xin lỗi? Còn nói cậu không lễ phép? Bất cứ ai bị như vậy còn quan tâm đến gia giáo làm cái quỷ gì!??
Tạ Dung lời lẽ chính đáng nói: "Chỉ cần em ngoan một chút, tôi lập tức tha thứ cho em."
1
Dự cảm bất an nảy lên trong lòng, Diệp Nhất Sâm lắc đầu, thanh âm nho nhỏ cầu xin: "Thả em đi được không?"
"Đừng nóng vội." Tạ Dung bình tĩnh cười, dưới ánh mắt hoảng sợ của Diệp Nhất Sâm cởi bỏ nút thắt ở áo blouse trắng, sau đó móc dương vật ra: "Bảo bối, liếm cho tôi nhé?"
Diệp Nhất Sâm nhìn dương vật hiên ngang chào hỏi chính mình, lùi ra sau: "Không đâu... Em không muốn..."
"Hoặc là khẩu giao, hoặc là tiếp tục bị chịch ở chỗ này." Tạ Dung chỉ vào dưới giường: "Tự em chọn."
Diệp Nhất Sâm vẫn lắc đầu: "Em không muốn, cả hai cái đều không được."
"Ồ, xem ra em không thích lựa chọn, thích bị tôi cưỡng hiếp như ngày hôm đó hơn, đúng không?" Ý cười trên mặt Tạ Dung trở nên lạnh lẽo.
"..."
"Cho em ba giây." Tạ Dung bắt đầu đếm ngược.
Trong tiếng đếm ngược đầy áp lực, Diệp Nhất Sâm nhớ tới ký ức đáng sợ hôm đó, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bò từng chút đến mép giường.
"Ngoan lắm, há mồm." Tạ Dung nắm lấy cằm Diệp Nhất Sâm, ngón tay càn quét khoang miệng mềm mại, khiến nước miếng chảy xuống cằm mới buông tha: "Tự mình nuốt vào."
Diệp Nhất Sâm đau khổ nhìn dương vật trước mặt, một tay nắm lấy, chần chờ ngậm quy đầu vào.
Khoang miệng ấm áp bao lấy quy đầu, nhẹ nhàng hút một chút.
"Ha..." Tạ Dung thở hổn hển một hơi, không nhịn được đè gáy Diệp Nhất Sâm lại, cắm vào một nửa.
"Ưm..." Diệp Nhất Sâm nhăn mi, gian nan ngậm dương vật, quai hàm phình lên đau nhức không thôi.
Tạ Dung cứng đến phát đau: "Em tự biết làm rồi, chẳng lẽ còn bú cu thằng khác?"
Tranh cãi nữa cũng không thay đổi được