Vui lòng đọc tại trang wattpad hoặc wordpress chính chủ. Xin cảm ơn!!!
Chương 1: Muốn khiến em khóc nhiều một chút
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 27/10/2022
---------
Lúc Diệp Nhất Sâm ngồi trên bồn cầu, tinh thần vẫn còn hoảng hốt.
Mới vài phút trước đó, cậu vừa trải qua một cái chết thảm thiết - té xuống từ trên tầng cao. Cảm giác xương cốt vỡ vụn đau đớn dường như vẫn còn tồn lưu lại trong thân thể cậu.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu cậu vang lên một tiếng cực kỳ vang dội: "Đinh! Hệ thống đáng yêu của ngài đã online!"
Âm thanh máy móc dùng ngữ khí hoạt bát thân thiết nói: "Thân ái, chúc mừng cậu được lựa chọn! Chỉ cần cậu ký kết khế ước với tui, tui có thể giúp cậu thực hiện một nguyện vọng nha! Nói cách khác, bây giờ cậu đã chết."
Diệp Nhất Sâm mới sống được hai mươi năm, bởi vì thân thể có khiếm khuyết, cậu vẫn luôn sống rất cẩn thận, đến nay vẫn chưa kịp yêu đương. Cậu vẫn còn lưu luyến với thế giới, sợ hãi cái chết cho nên liền không chút do dự đáp ứng.
"Cho nên... Tôi đã đến thế giới nhiệm vụ rồi?" Diệp Nhất Sâm nhìn bốn phía, đây thật sự là một gian nhà vệ sinh.
Hệ thống: "Đúng vậy nha, đây là thế giới nhiệm vụ thứ nhất của cậu. Cậu chỉ cần dựa theo những lời tui nói lúc trước, hoàn thành tốt thiết lập, tiếp cận các khí vận tử ở mỗi thế giới là có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
*Khí vận tử: đại khái là người nắm giữ vận mệnh thế giới, mấy thím có thể hiểu nôm na tầm quan trọng giống như trung tâm vũ trụ là được.
Diệp Nhất Sâm vẫn còn hơi ngốc: "Được."
Hệ thống: "Bae ơi, đi vệ sinh nhanh lên rồi trở lại phòng học đi."
Nghe hệ thống nói như vậy, Diệp Nhất Sâm mới phản ứng lại. Hiện tại bàng quang trong thân thể này sắp nổ tung, vì thế cậu vội vàng cởi quần thể thao.
Nhưng vừa cúi đầu, Diệp Nhất Sâm liền ngây ngẩn cả người.
Da thịt tuyết trắng lộ ra, hạ thân không chút tỳ vết. Dương vật hồng hào đáng yêu, xung quanh không có một chút lông tơ. Nhưng trọng điểm là phía dưới dương vật còn có một bộ phận khác, hai bên mép thịt kề sát, như một nụ hoa đang hé mở, e lệ ngượng ngùng mà che lấp hoa tâm, ai thấy đều hận không thể bẻ ra xem cho rõ ràng, lấy tay sờ nắn thử xem có mềm mại giống như vẻ bề ngoài hay không, rồi nhẹ nhàng chạm vào khiến nước chảy ra.
"Vì sao... Vì sao tôi..." Đôi mắt Diệp Nhất Sâm lập tức đỏ lên: "Không phải cậu đã nói người, vật được sắp đặt sẽ có trong thế giới vốn có sao?"
"Đúng vậy, thân thể cậu là thân thể nguyên bản~Suy xét đến việc sử dụng thân thể không quen thuộc sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ, cho nên thân thể và hình dáng của cậu sẽ không thay đổi quá lớn nha ~ Chỉ là những biến hóa nhỏ để thuận theo thế giới giả thiết mà thôi. Hơn nữa tui cũng giữ lại tên cho cậu giúp cậu có thể khiến cậu thích ứng nhanh hơn~"
Hệ thống thấy Diệp Nhất Sâm sắp khóc: "Cậu không thích như vậy sao? Tui cảm thấy tốt lắm mà? Tất cả đều có! Thẳng cong đều ăn!"
Thân thể như vậy theo Diệp Nhất Sâm cả đời. Tuy rằng thay đổi như trong tưởng tượng không được thực hiện, nhưng Diệp Nhất Sâm vẫn tiếp nhận thật nhanh chóng.
Nghe được âm thanh chuông báo, cậu nhanh chóng đi vệ sinh xong rồi về phòng học.
Phòng học của nguyên chủ cách nhà vệ sinh không xa. Cậu đi vào từ phía sau, đang muốn ngồi ở vị trí cuối cùng.
"Đi WC chậm như vậy! Địt mẹ, mày trốn tao có phải không?"
Đột nhiên, một cái chân đá văng ghế, Diệp Nhất Sâm té ngã trên đất, cơn đau nhức lập tức truyền đến trên mông, nước mắt vốn dĩ nhịn về lại trào ra.
"Tao đang nói chuyện với mày đấy!" Thiếu niên đá ghế không kiên nhẫn nói. Thấy người dưới đất vùi đầu không nói, hắn nắm tóc cậu lên buộc cậu ngẩng đầu.
Gương mặt đẫm nước mắt lập tức phản chiếu vào mắt hắn.
Nguyên chủ ở thế giới này có tính cách tối tăm, cho nên Diệp Nhất Sâm cũng phải đi theo thiết lập. Tóc trên trán hơi dài một chút, lúc này bởi vì ngửa đầu làm tóc lệch sang một bên, lộ ra gương mặt.
Chân mày cậu nhăn lại, đuôi mắt hơi nhọn giống như chứa móc câu nhân. Tuy nhiên trong ánh mắt quyến rũ đều là nét ngây thơ chưa hiểu sự đời. Lúc này đuôi mắt cậu ửng đỏ, lông mi dính nước mắt, chóp mũi cũng đỏ theo, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Mày..." Thiếu niên cuồng vọng sửng sốt. Hắn nhìn nước mắt Diệp Nhất Sâm chảy xuống cằm, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động.
Hắn hận không thể mút, liếm lấy những giọt nước mắt kia.
Tốt nhất là nếm hết nước mắt của người này, bức cho cậu khóc càng dữ hơn.
1
"Anh Lâm lại bắt nạt người ta kìa?" Có người cười nói.
"Mày mẹ nó thiếu đòn, người bắt nạt nhiều nhất chính là mày chứ ai." Người khác cười đẩy hắn một cái.
Lâm Dã bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ném tóc Diệp Nhất Sâm ra, cảm giác đầu tóc mềm mại xen kẽ qua các ngón tay làm hắn cực kỳ không được tự nhiên, không nhịn được xoa vào quần áo.
"Học đi, tạm thời buông tha cho mày." Hắn liếc Diệp Nhất Sâm một cái, xoay người trở về chỗ ngồi của mình, động tác hoảng loạn không dễ phát hiện: "Được rồi, đừng hóng nữa, cút về chỗ hết đi!"
"Rõ, anh Lâm." Lâm Dã thân là bá vương, không ai không dám nghe hắn.
Diệp Nhất Sâm được buông tha, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đỡ lấy tường đứng lên: "Sh... Mông đau quá..."
Lâm Dã ngồi phía trước lặng lẽ quay đầu lại, thấy cậu xoa mông. Chỗ kia tròn trịa no đủ, xúc cảm không tồi. Đến tận khi Diệp Nhất Sâm ngồi vào trên ghế, mông biến mất ở trong tầm mắt, Lâm Dã mới giật mình, vội vàng quay đầu lại, nghiến răng.
Mình điên rồi, một cái mông có cái gì đẹp?
1
Lúc này, một thân ảnh đi vào, thanh âm lãnh đạm cất lên: "Bắt đầu học."
Mọi người lập tức yên lặng không một tiếng động, không ít nữ sinh đều có chút kích động, nhìn chằm chằm nam nhân trác tuyệt trên bục giảng.
Ôn Ngộ là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn, cho dù tính cách lạnh nhạt như băng nhưng phương diện công tác lại rất ưu tú, vì vậy không ít học sinh si mê anh. Nhưng nguyên nhân lớn nhất là do anh lớn lên thật sự đẹp. Kính được đặt trên chiếc mũi cao thẳng, áo sơ mi gọn gàng, kể cả là thân phận giáo viên hay khí chất đều đem lại cảm giác cấm dục.
2
Tuy nhiên, các nữ sinh thích anh cũng không dám thất thần ở lớp học bởi vì Ôn Ngộ sẽ trừng phạt không chút lưu tình.
"Diệp Nhất Sâm." Ôn Ngộ bỗng nhiên buông sách giáo khoa: "Em đang làm gì đấy?"
Diệp Nhất Sâm đối diện với ánh mắt lạnh băng