Chương 7: Hắn yêu thầm em/ Cùng con riêng ở phòng khách hôn môi yêu đương vụng trộm
2
Chờ Diệp Nhất Sâm tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại mình cậu. Trên người là chăn mềm mại sạch sẽ, thân thể cũng được rửa sạch.
Tựa hồ phóng túng đêm qua là một giấc mộng.
"Hệ thống......"
Hệ thống chợt đến chợt đi: "Halo ~ tui ở đây, chúc mừng ký chủ nha, giá trị vận khí đã đạt đến 70%~"
"Nhiều như vậy?" Diệp Nhất Sâm thập phần kinh ngạc.
Tuy rằng thời gian cậu đến thế giới này lâu hơn so thế giới trước nhưng tiếp xúc thân mật với đối tượng nhiệm vụ xem như tương đối ít.
"Đó là bởi vì Hạ Trường Sinh yêu thầm cậu nha. Đối tượng nhiệm vụ yêu cậu càng nhiều, giá trị khí vận thu được cũng càng nhiều." Hệ thống lại bổ sung một câu: "Thế giới trước nhảy qua thành công cũng là vì dưới kích thích của Ôn Ngộ, Tạ Dung đã tỉnh ngộ ra tình yêu đối với cậu."
Diệp Nhất Sâm bị chuyện này làm cho đơ luôn. Cậu vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần ngay từ câu đầu tiên.
"Hắn yêu thầm tôi? Trong thế giới giả thiết nguyên bản sao?"
"Không phải thế giới nguyên bản. Tình yêu là từ sau khi cậu xuyên qua mới có." Hệ thống thấy cậu không dám tin tưởng, tiếp tục nói: "Nhân viên mát xa là hắn cố ý mời đến, tinh dầu được sử dụng có tác dụng kích tình, hơn nữa mát xa huyệt đạo sẽ gia tăng tính dục của cậu, gậy mát xa trong tủ quần áo cũng là hắn để lại."
10
"Tôi không biết......" Diệp Nhất Sâm bị chấn động cực độ, cảm thấy có chút không rõ ràng.
Mấy ngày nay ở chung, cậu cho rằng Hạ Trường Sinh nhiều nhất cũng chỉ coi mình như người nhà bình thường mà thôi, ai ngờ...... Hắn còn ôm tâm tư như vậy, đi bước một tỉ mỉ dựa theo kế hoạch làm mẹ nhỏ của mình sa đọa trầm luân.
Nhớ tới lực đạo hắn ôm mình hôm qua cùng nụ hôn ôn nhu giữa chân mày, Diệp Nhất Sâm không khỏi đỏ mặt.
Lúc này người hầu tới gõ cửa: "Thái thái, nên ăn bữa sáng."
Diệp Nhất Sâm lên tiếng, rửa mặt sạch sẽ rồi xuống lầu. Thấy Hạ Trường Sinh ngồi ở trên bàn cơm, bước chân trở nên cứng đờ, chần chờ nửa ngày mới ngồi xuống, sau đó liền vùi đầu không lên tiếng mà ăn.
Cậu có thể cảm nhận được tầm mắt Hạ Trường Sinh dừng lại trên người mình. Đại khái là bởi vì đánh vỡ tấm màng mỏng kia, Hạ Trường Sinh không hề khắc chế tình cảm, tầm mắt từ đầu đến cuối đều mang theo nhiệt ý.
Diệp Nhất Sâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ cảm thấy thẹn thùng lại xấu hổ.
Bộ dáng cậu không được tự nhiên rõ ràng như vậy, Hạ Trường Sinh đương nhiên cũng nhìn ra được, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, nói: "Thường Tiếu, ăn xong tới thư phòng, anh muốn kiểm tra bài tập của em."
Trong miệng Hạ Thường Tiếu đang ngậm bánh bao nhân trứng sữa, sau khi nghe thấy liền quên mất nuốt xuống, mồm miệng không rõ nói: "A? Không cần đi...... Anh ơi, anh không đi công ty sao?"
Ỷ vào phụ huynh không ở nhà, không có ai quản, mỗi ngày Hạ Thường Tiếu đều không làm việc đàng hoàng, gia sư tới cũng làm việc riêng, không thèm nghe. Giờ mà bị kiểm tra sẽ lòi đuôi, bị ăn chửi là không thể tránh khỏi. Giờ phút này, Hạ Thường Tiếu thậm chí muốn trốn nhà rời đi.
Hạ Trường Sinh: "Không được."
Cuối cùng, Hạ Thường Tiếu vẻ mặt đưa đám ăn xong bữa sáng, giống cún con cụp tại đi vào thư phòng.
4
Cả hai anh em đều không ở lại, Diệp Nhất Sâm mừng rỡ tự tại, trở lại phòng mình tiếp tục nghỉ ngơi. Ngủ một mạch đến giữa trưa, tinh thần đều điều dưỡng trở lại, thân thể cũng không đau nhức như vậy nữa, vô cùng cao hứng đi ăn cơm trưa.
Hạ Thường Tiếu bị bắt lại giáo huấn một buổi sáng, khi ăn cơm cũng chưa lấy lại tinh thần. Lúc ăn xong ôm Hạ Trường Sinh làm nũng: "Anh ơi—— anh à! Để em chơi một tí nha, một xíu thôi! Cầu xin anh đấy!"
Hạ Trường Sinh bất động như núi, lạnh mặt nói: "Không được."
"Em chỉ chơi hai giờ được không? Hay là một tiếng rưỡi? Được rồi được rồi, chỉ cần một giờ cũng được nha? Anh ơi —— Anhhhh ——" Hạ Thường Tiếu cầu xin Hạ Trường Sinh nửa ngày cũng vô dụng, quay đầu lại nhào hướng Diệp Nhất Sâm: "Mẹ nhỏ mau giúp con thuyết phục anh ấy được không? Hic, con muốn chơi trò chơi với mẹ nhỏ cơ."
Diệp Nhất Sâm bị quấn lấy đến nhức đầu, sờ mái tóc quăn lộn xộn của hắn, nhìn Hạ Trường Sinh liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Hay là để cho Thường Tiếu chơi một lát đi, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới hiệu quả....."
Hạ Trường Sinh giương mắt nhìn cậu: "Vậy thì một giờ."
"Uraaa. Tốt quá!" Tâm tình Hạ Thường Tiếu từ âm u trở nên quang đãng, lôi tay Diệp Nhất Sâm chạy lên trên lầu: "Hôm nay chúng ta chơi cái mới có được không?"
1
Phía sau truyền đến thanh âm Hạ Trường Sinh: "Chạy chậm một chút."
"Em biết rồi, em biết rồi!"
_
Ở phòng chơi được có 50 phút, Hạ Thường Tiếu nhìn thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng lại đột phát ý tưởng, muốn cùng Diệp Nhất Sâm chơi trốn tìm. Hắn trốn, Diệp Nhất Sâm tới tìm.
"Mẹ nhỏ phải đếm đủ 60 giây nha, một giây cũng không thể thiếu!" Hạ Thường Tiếu che mắt cậu lại.
"Được." Diệp Nhất Sâm bắt đầu đếm ngược, ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc trò chơi, nghiêm túc đếm từng số.
Một bên, cậu nhéo bên eo vẫn còn đau nhức, một bên tự hỏi trước tiên nên tìm từ nơi nào thì tốt hơn. Sau đó lại gặp được Hạ Trường Sinh trên cầu thang.
Tầm mắt Diệp Nhất Sâm không biết đặt chỗ nào, hoảng loạn cúi đầu nhìn sàn nhà.
Cậu nghe thấy Hạ Trường Sinh hỏi: "Thường Tiếu đâu?"
"Hắn nói muốn cùng chơi trốn tìm, đã trốn đi rồi." Diệp Nhất Sâm nói.
"A." Hạ Trường