Chương 14: Phát sóng trực tiếp nhét trứng rung vào quần lót đi về nhà, bị đồng nghiệp theo dõi, gặp lại si hán tàu điện ngầm
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
P/s: xem ảnh rồi thì đừng có report đấy nghe chưa????.
------
"Tích tích tích --"
Đồng hồ báo thức vang lên, Diệp Nhất Sâm theo bản năng sờ điện thoại vốn thường đặt bên trái. Cậu mơ mơ màng màng sờ soạng một hồi lâu cũng chưa sờ đến, mở mắt ra liền thấy đèn trên trần nhà không phải là của mình, lập tức tỉnh lại.
Đây là nơi nào...?
Trong nháy mắt, những sự việc xảy ra ngày hôm qua dũng mãnh tràn vào trong óc. Cậu uống say, sau đó được Nghiêm Hàn đưa đi... Về nhà anh ấy, mình còn tắm rửa trong phòng tắm... Sau đó...
Trong đầu hiện ra cảnh cậu "dạy dỗ" Nghiêm Hàn rồi để anh sờ vào nơi đó làm sắc mặt Diệp Nhất Sâm lập tức hồng thấu.
Cậu che mặt, xoay người vùi vào gối đầu.
Trừ cái này ra, cậu còn dùng vòi hoa sen trong phòng tắm nhà người khác để tự an ủi!
Từng đợt hồi ức mất mặt kéo về, Diệp Nhất Sâm giờ phút này chỉ muốn đâm đầu tự sát ngay tại chỗ, nắm tay đấm giường.
Khi cậu bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa liền lập tức rúc vào trong chăn.
Nghiêm Hàn đứng bên ngoài gõ cửa, sau đó mở ra rồi tiến lại gần. Anh tắt báo thức trên điện thoại đi rồi mới cúi đầu nhìn Diệp Nhất Sâm đang trùm kín.
"Tỉnh rồi sao?" Anh hỏi.
Diệp Nhất Sâm nghe thấy cũng không muốn đáp lại, cảm thấy mình thật sự không có mặt mũi nào gặp anh.
Nghiêm Hàn là người tốt như vậy... Mình lại giống như tên say rượu khùng điên biến thái, chơi lưu manh với ảnh, huhuhu, muốn chết quá!
"Sắp đến giờ đi làm rồi." Có vẻ Nghiêm Hàn hiểu được tâm tình của cậu, biết được cả nỗi khó xử kia nên cũng rất thấu hiểu lòng người, nói: "Tôi đặt quần áo của cậu ở đây, đã giặt sạch rồi, mau thay đồ và vệ sinh cá nhân đi, tôi đến công ty trước nhé."
Nghiêm Hàn không nói nhiều lắm, ra khỏi phòng.
Diệp Nhất Sâm xốc chăn lên, nhìn thấy đám quần áo được gấp chỉnh tề bên cạnh lại bỗng nhiên ý thức được thứ đang được mặc trên người mình là áo tắm dài.
Phải rồi... Ai mặc thứ này cho mình?
Trong phòng này, ngoại trừ cậu ra thì cũng chỉ có Nghiêm Hàn. Diệp Nhất Sâm có suy đoán lớn mật...
Không thể nào không thể nào!
Hệ thống: "Hehe ~ Đêm qua Nghiêm Hàn không yên tâm về cậu, sau đó lại tới nhìn thoáng qua, là anh ấy lau khô rồi lại mặc áo tắm dài cho cậu, tiếp đó lại bế cậu lên giường, hí hí!"
Diệp Nhất Sâm: "..."
Diệp Nhất Sâm cảm thấy hổ thẹn khó sống.
-
Dưới cảm giác lâng lâng còn sót lại, Diệp Nhất Sâm thiếu chút nữa đi làm trễ. Cậu chịu đựng cảm giác say rượu xử lý xong một phần công việc, vừa làm vừa vô tình hồi tưởng lại chuyện tối qua, mặt lại đỏ.
"Hệ thống hệ thống, tui từ bỏ Nghiêm Hàn có được không? Tui không còn mặt mũi gặp lại anh ấy nữa, aaaaaa."
Hệ thống nói: "Đừng nản chí ~ Nghiêm Hàn cũng không ghét cậu."
Diệp Nhất Sâm không nói chuyện nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Cậu thất thần nhìn điện thoại liền thấy tin nhắn của Dương Vũ Thăng.
Cậu quên mất chưa trả lời cả tin nhắn hôm qua lẫn sáng nay của Dương Vũ Thăng, nhanh chóng xin lỗi.
【 Dương Vũ Thăng: Không sao hết, nhưng hôm nay nên livestream thôi nhỉ? 】
【 Diệp Nhất Sâm: Xin lỗi... Hôm qua em uống rượu, đến sáng nay vẫn còn đau đầu, có thể không phát sóng trực tiếp được không? 】
【 Dương Vũ Thăng: Uống rượu? 】
【 Dương Vũ Thăng: Sau này không được uống rượu tùy tiện ở bên ngoài nữa, rất nguy hiểm. 】
【 Diệp Nhất Sâm: Vâng, sẽ không. 】
-
Ngày hôm sau, Diệp Nhất Sâm nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh do Dương Vũ Thăng nói phải dùng trong buổi live sắp tới. Cậu cho rằng lại là cái thứ quần áo quái dị nào đó, nhưng khi mở ra lại phát hiện đó là một cái hộp nhỏ hình vuông. Xuất phát từ tâm lý tò mò nên lúc về đến nhà cậu liền lập tức mở ra.
Mở ra thì thấy bên trong là một chiếc quần lót nữ màu trắng, kiểu dáng rất bình thường, cũng chẳng có nhiều màu sắc và hoa văn gì cả, cùng lắm thì bên cạnh có một vòng ren.
Muốn để cậu mặc cái này sao?
Một cái quần lót bình thường thì hình như không đủ đô lắm so với mấy bộ đồ quyến rũ lúc trước.
Sau khi hỏi Dương Vũ Thăng, Diệp Nhất Sâm mới biết được rằng phía dưới cái hộp này còn có một tầng nữa, rút tầng đó ra là có thể nhìn thấy phụ kiện quan trọng nhất.
Một quả trứng rung màu hồng nhạt.
【 Dương Vũ Thăng: Nhét trứng vào giữa hai lớp vải, mai tan làm thì mặc vào rồi đi về nhà mới có thể kết thúc phát sóng trực tiếp. 】
Diệp Nhất Sâm lại cầm lấy chiếc quần lót kia thì quả thực nhìn thấy có hai lớp vải ở đũng quần, bên ngoài còn có một lớp có thể đặt trứng rung vào.
Nó như vậy nhưng màu trắng nhá, mị không tìm thấy cái màu trắng. Và đây là mẫu mặc ????:
Quả nhiên không có gì là dễ ăn cả...
Tới hôm phát sóng trực tiếp, Diệp Nhất Sâm vừa tan làm liền cầm túi quần lót đi tới nhà vệ sinh. Sau khi mặc quần lót vào, cậu cũng không thể mặc ngay quần tây mà nghe theo mệnh lệnh của Dương Vũ Thăng mở phòng live trước.
【 Cuối cùng cũng mở UwU. Hôm nay phát sóng trực tiếp cái gì ha? 】
【 Đây là ở nơi nào? Nhà vệ sinh sao? 】
【 Thiệt hiếm khi nhìn thấy chủ bá mặc áo sơmi cùng quần tây, khưa khưa. 】
【 Chẳng lẽ hôm nay là chơi nam trang hả? 】
Nhà vệ sinh trong công ty thường có người lui tới, Diệp Nhất Sâm không thể nói chuyện, hướng camera xuống hạ thân cho mọi người nhìn quần lót màu trắng dưới áo sơ mi. Quần lót nữ không thể nào che lấp hoàn toàn hạ bộ của Diệp Nhất Sâm làm dương vật cậu bị bọc đến khó chịu.
【 Nội dung phát sóng trực tiếp nay là thủ dâm trong nhà vệ sinh sao? 】
【 Ôi má ơi, cảm giác ngây thơ giản dị này, bắn! 】
【 Ế, chắc không chỉ thế này đâu nhỉ? Mặc dù dải lụa trong suốt như vậy thật đẹp nhưng chẳng lẽ chỉ chọn như thế thôi hả? 】
【 Bé JJ của Sâm Sâm thật đẹp, tui háo sắc qué. 】
Diệp Nhất Sâm nhìn làn đạn, lấy túi đựng trứng rung ra nhét vào lớp vải trong là hạ bộ nhô lên thành hình bầu dục, mơ hồ lộ ra quả trứng hồng nhạt. Khi đè nó xuống, Diệp Nhất Sâm bắt đầu có cảm giác bất ổn.
Để fans xem xong, Diệp Nhất Sâm mới mặc quần tây vào.
【 À thế à!! Thông não!!! Đỉnh thế!! 】
【 Không ngờ quần lót quê mùa thế này còn có tác dụng như vậy. 】
【 Muốn nhìn bé sò của chủ bá... 】
Theo động tác của Diệp Nhất Sâm, cảm tồn tại của quả trứng ngày càng rõ ràng. Gương mặt Diệp Nhất Sâm nóng lên, cực lực cúi đầu làm bộ xem điện thoại rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
Cậu thậm chí không thể phát hiện ra thân ảnh của Nghiêm Hàn.
"Thiếu gia?" Tài xế mở cửa xe cho Nghiêm Hàn thấy anh mãi không chịu lên xe mà lại nhìn về một chỗ nào đó xuất thần, hỏi thử.
"Không có gì." Nghiêm Hàn lắc đầu, đang muốn khom lưng đi vào rồi lại đổi ý lui ra: "Được rồi, ông cứ về trước đi, tôi sẽ ngồi tàu điện ngầm."
Nghiêm Hàn bỏ tài xế vẫn đang không rõ nguyên nhân ở lại, sau đó đi theo Diệp Nhất Sâm.
Anh không đuổi theo mà đi cách cậu một đoạn. Nam nhân nhìn theo bóng dáng của Diệp Nhất Sâm, nhớ ra việc hai ngày rồi Diệp Nhất Sâm cũng chưa tới tìm mình, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy bất an.
Sau buổi tụ hội, đồng nghiệp còn hỏi anh xem có bị Diệp Nhất Sâm lì lợm la liếm không.
Anh cũng cho rằng Diệp Nhất Sâm nhất định