Chương 16: Sau khi uống say bị ngón tay cắm đến phun nước, quăng luôn liêm sỉ gạ chịch
Editor: Mây Vu Sơn
Beta: chưa
Dài quá, chia đôi nhé.
Mí người đừng có kêu gào chương mới nữa, thất đức lắm ó, có biết là tui sẽ như kiểu được tiêm máu gà rồi xách đuýt đi edit không hả??? Ví dụ như bây giờ nè, hứ!(っಠ‿ಠ)っ
-------
"Lạnh quá..." Diệp Nhất Sâm hơi run nhẹ.
"Tôi ôm cậu." Nghiêm Hàn ôm bờ vai cậu, để cậu ngả vào lòng mình. Vừa ôm, anh liền nhận ra Diệp Nhất Sâm còn nhỏ nhắn hơn cả trong tưởng tượng. Rõ ràng là chiều cao cũng ở mức bình thường nhưng một khi ôm vào ngực, vòng cánh tay qua lại cảm thấy cậu như một chú mèo nhỏ đáng yêu.
Diệp Nhất Sâm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, chân thành nói: "Cảm ơn anh."
Ánh mắt Nghiêm Hàn trầm xuống, du tẩu trên người cậu, lúc lướt qua chỗ hai chân cùng đường cong uốn lượn, bàn tay đang nắm bả vai thiếu niên đột nhiên siết chặt: "Có đôi khi tôi cũng không biết là cậu đang giả ngốc hay ngốc thật."
"Hả?" Diệp Nhất Sâm bị cồn làm cho mơ hồ, không thể hiểu nổi những lời này của Nghiêm Hàn.
Ngón tay Nghiêm Hàn câu một lọn tóc, vòng quanh sợi tóc, dây dưa: "Cậu từng nói tôi rất tốt, đúng không?"
Diệp Nhất Sâm dựa vào bờ vai anh, gật đầu: "Đúng vậy, anh là người tốt, rất rất rất tốt."
Những lời cậu nói ra sau khi say đều là sự thật, hoàn toàn là những lời xuất phát từ đáy lòng.
Nghiêm Hàn lại hỏi: "Vậy lý do mà cậu tiếp cận tôi là vì tôi tốt bụng hay là bởi vì thân phận của tôi?"
Diệp Nhất Sâm chớp mắt, bỗng dưng không biết trả lời như thế nào: "Ưm... Tôi cũng không biết nữa."
Cậu không hiểu được dụng ý của Nghiêm Hàn. Ban đầu tiếp xúc với Nghiêm Hàn đúng là do Nghiêm Hàn là đối tượng nhiệm vụ, nhưng... Cậu chủ động như vậy cũng là vì Nghiêm Hàn rất tốt.
Câu trả lời ba phải làm Nghiêm Hàn cười lạnh: "Cậu thật giống như lời đồn, vừa ngu ngốc vừa tham lam."
3
"..."
Diệp Nhất Sâm mơ hồ cảm thấy Nghiêm Hàn lúc này trở nên có chút xa lạ, không biết nên phản ứng thế nào.
Nghiêm Hàn vẫn tiếp tục thưởng thức sợi tóc, tuy rằng trên mặt vẫn mang ý cười như cũ nhưng là cười lạnh, khinh thường: "Sau khi biết thân phận của tôi liền bám lấy tôi như chó dính chủ, cậu cho rằng tôi không nhận ra được màn kịch vụng về này à?"
"À... Có điều cậu vẫn chưa ngu ngốc tới mức không thuốc nào cứu nổi, IQ vẫn dùng được. Trước đây tôi vẫn chưa nhận ra cậu là một người vừa dâm vừa đĩ như vậy."
"Nếu không phải ngày hôm qua tôi thấy bộ dạng thỏa mãn khi bị người khác quấy rối, còn nhìn thấy cả điện thoại của cậu thì tôi còn cho rằng cậu còn có giới hạn cơ. Đáng lẽ ra ngay từ đầu, tôi không nên xen vào việc của người khác mà cứu cậu, cản trở cậu tìm cực lạc nhân gian, phá hỏng chuyện tốt của cậu rồi đúng không?"
Diệp Nhất Sâm không hiểu ra sao, hoàn toàn không nghe rõ những lời Nghiêm Hàn nói.
"Sau này, cậu còn cố ý uống say, câu dẫn tôi, cho tôi nhìn chỗ đó... Lúc thủ dâm còn rên lớn tiếng như vậy là sợ tôi không nghe thấy chứ gì? Thấy tôi không dính bẫy thì cậu rất mất mát, còn trốn tránh nhiều ngày như vậy vì thấy tôi khó chơi, tính từ bỏ tôi?"
"Con mồi của cậu rất nhiều đúng không? Thiếu tôi thì cũng chẳng ảnh hưởng lắm nhỉ? Cái người tên Dương Vũ Thăng gì đó trên Wechat cũng là con mồi của cậu đúng không?" Càng nói, nội tâm Nghiêm Hàn càng dâng lên cảm giác phẫn nộ khó hiểu. Anh nhớ tớ lịch sử trò chuyện vừa rồi thì càng không kìm được cảm xúc của mình.
Anh đang rất tỉnh táo, cũng biết việc mình làm bây giờ hoàn toàn không đúng, càng không nên thất thố như vậy. Tuy nhiên, tỉnh táo là một chuyện, khống chế được hay không lại là một chuyện khác.
Anh không thể kiềm chế được cơn giận của chính mình... Và cả... Ghen ghét.
Hơi thở tối tăm lạnh lẽo đến dọa người, ngón tay câu lấy sợi tóc của Diệp Nhất Sâm dùng lực kéo mạnh làm cậu đau đớn.
3
"Đau ——" Diệp Nhất Sâm khẽ than một tiếng, hai mắt bắt đầu rưng rưng.
Ánh mắt Nghiêm Hàn chuyển động, buông ra, ngón tay nắm lấy cằm ép cậu ngẩng đầu đối diện với mình.
"Diệp Nhất Sâm, không phải cậu muốn bị tôi chịch sao? Tôi cho cậu là được."
Nghiêm Hàn không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là dù đã nhìn thấu đủ loại thủ đoạn vụng về của Diệp Nhất Sâm, anh vẫn hoàn toàn bại trận, quân lính tan rã.
Nghiêm Hàn vốn lớn lên trong sự vây quanh từ nhỏ, lòng kiêu hãnh khiến anh không muốn cúi đầu nên đành phải đổ tất cả mọi thứ lên đầu Diệp Nhất Sâm.
5
Đúng, anh không sai, không phải là vì bản thân muốn làm như vậy mà là do Diệp Nhất Sâm cố ý câu dẫn khiến anh nổi lên ác dục.
Cần phải trừng phạt Diệp Nhất Sâm để cậu tự nhận lấy hậu quả của mình.
Mặt nạ hoàn mỹ phủ lên người Nghiêm Hàn xuất hiện vết rách, tâm tư ác độc vừa chân thật vừa xấu xí cuối cùng cũng bại lộ ra trước mặt người khác.
-
Đầu Diệp Nhất Sâm nặng trĩu, tay nhỏ nắm lấy cổ áo Nghiêm Hàn, hai chân kẹp chặt cái tay tác loạn, cổ họng phát ra tiếng nức nở mềm mại đáng thương: "Ưm... A, đừng sờ... Ngứa quá..."
Nghiêm Hàn không nói lời nào, tay vẫn tiếp tục duỗi sâu xuống dưới, ngón tay bóp chặt đóa hoa thịt, cẩn thận xoa vuốt cách một lớp quần lót.
Quần lót màu trắng liền ướt rất nhanh để lại một dấu vết đậm màu, dương vật cũng phản ứng tạo thành hình vòng cung.
"A a a... Đừng xoa nữa... Sẽ bị... Hức... Xoa hư mất..." Diệp Nhất Sâm đẩy tay Nghiêm Hàn lại bị Nghiêm Hàn bắt lấy hai