Chương 21: Livestream ngoài trời vào đêm khuya, tây trang hớ hênh, trên đường đi gặp bảo vệ và tên say rượu, vừa sợ hãi vừa nứng
【 Không hổ là Sâm Sâm, thủ dâm cũng có thể lên đỉnh. 】
【 Sò non bị chà đến đỏ rồi. 】
【 Tiếp theo là đại bàng ra trận chứ nhỉ? 】
【 Vừa nãy đại lão không cầm chắc điện thoại nên run tay một chút, mị thấy đũng quần đại lão phồng lên một bọc lớn! 】
【 Tui cũng thấy, đại lão đúng là thiên phú dị bẩm a a a a a, mau mau show ra cho mọi người chiêm ngưỡng nào. 】
Dương Vũ Thăng chưa nhìn làn đạn, sự chú ý của anh vẫn đang tập trung trên người Diệp Nhất Sâm. Anh thấy áo sơ mi của Diệp Nhất Sâm dính bẩn liền giúp cậu lột ra.
"Quần áo bẩn rồi, thay cái khác đi." Dương Vũ Thăng lấy áo vest ban nãy mình mới cởi ra để trên sô pha tròng lên cơ thể trần trụi của Diệp Nhất Sâm.
Hình ảnh Diệp Nhất Sâm nhỏ xinh được bao bọc trong lớp áo khoác của mình xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của Dương Vũ Thăng. Anh gật đầu: "Thật xinh đẹp. Mặc nó đàng hoàng rồi dẫn Bối Bối đi ra ngoài tản bộ một lát nhé."
Bối Bối nghe thấy liền hưng phấn kêu lên: "Uông!"
"Đi bộ?" Diệp Nhất Sâm nhìn lại, mờ mịt chớp chớp mắt: "Bây giờ ạ?"
"Phải." Dương Vũ Thăng nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, sợi tóc hơi hỗn độn, biểu tình ngây thơ lại mang theo mị lực sau khi vừa tự sướng xong, trong lòng ngứa ngáy. Vì thế, anh nắm lấy gương mặt cậu, hôn lên sự ngượng ngùng đến bỏ hồng ấy, phát ra một tiếng "chụt" nhẹ nhàng.
Diệp Nhất Sâm còn chưa kịp phản ứng gì, Dương Vũ Thăng đã tự ngại trước, đỏ mặt xoay đầu, mạnh mẽ nói sang chuyện khác làm như không có chuyện gì xảy ra: "Ừm... Hôm nay fans của em thật sôi nổi."
Diệp Nhất Sâm cũng liền thuận theo lời anh nói, cúi đầu nhìn điện thoại.
【 Không phải chớ? Làm nửa ngày cho anh xem rồi anh chỉ hôn có một cái? Có tiền đồ chút đi anh zai? 】
【 Đi bộ ở chỗ nào í, có thể ngẫu nhiên gặp được không? Không có ý gì khác đâu, tui chỉ muốn được ký tên thui (???? hì hì ) 】
【 Êy lầu trên, tao cũng không muốn vạch trần mày đâu. Chủ bá nói cho anh biết đi, dương vật anh lớn! 】
【 Sâm Sâm đáng yêu qtqđ, mặc áo khoác của đại lão nhìn càng nhỏ nhắn hơn. 】
【 Thưởng toàn bộ tiền riêng của tui, cầu được xem đại lão chịch chủ bá. 】
【 Thấy đầu zú hồng nhạt kìa. 】
Làm livestream lâu như vậy rồi, Diệp Nhất Sâm nhìn thấy hết mấy lời cợt nhả của fans nhưng đọc một hồi vẫn thấy ngại ngùng. Diệp Nhất Sâm nhìn liếc qua một chút, kéo áo khoác, lặng lẽ cài nút áo lại để che đậy cơ thể.
Áo khoác của Dương Vũ Thăng vừa dài vừa to, cậu mặc vào như đứa trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn. Tay áo rũ xuống che khuất nửa bàn tay, vạt áo vừa vặn trùm qua mông giống như phong cách giấu quần của các cô gái.
Ý của Dương Vũ Thăng là Diệp Nhất Sâm chỉ cần mặc mỗi áo khoác của anh ra ngoài, không được mặc cái gì kể cả quần lót.
Tây trang che đậy cực kỳ tốt, không mặc gì bên trong cũng cảm thấy thoải mái, nhưng mặc như thế này thật sự là... Còn ngượng ngùng hơn cả lúc cậu mặc nữ trang, hơn nữa cũng không có cảm giác an toàn.
Mặc cái này khác gì mấy tên phô dâm trên đường đâu?
Nhưng cho dù Diệp Nhất Sâm nước mắt lưng tròng nhìn Dương Vũ Thăng, Dương Vũ Thăng cũng không nhượng bộ.
Cuối cùng, Diệp Nhất Sâm vẫn mặc như vậy ra ngoài.
-
Dương Vũ Thăng một tay nắm dây dắt chó, một tay nắm tay Diệp Nhất Sâm, đi vào thang máy.
Tay còn lại của Diệp Nhất Sâm cầm điện thoại phát sóng trực tiếp.
Khi đi ra ngoài, cậu liền cảm thấy cực kỳ bất an, lúc đi vào thang máy cũng liên tiếp nhìn về phía camera theo dõi ở góc, trong đầu suy nghĩ về những khả năng tồi tệ nhất.
Nếu như đúng lúc có người ngồi giám sát thì làm sao bây giờ?
Giày chơi bóng cọ đi cọ lại trên mặt đất, dù Dương Vũ Thăng kéo về phía trước cũng không muốn hoạt động.
"Đi thôi." Dương Vũ Thăng hơi dùng sức kéo cậu ra khỏi thang máy, nhận thấy Diệp Nhất Sâm gần như dán vào sau lưng mình liền bật cười: "Sâm Sâm."
Diệp Nhất Sâm nghe vậy bèn ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, môi nhấp, cơ thể run nhẹ, có chút đáng thương.
Dương Vũ Thăng sinh ra vài phần thương tiếc, sờ đầu cậu. Nhưng cậu càng sợ hãi... Anh càng hưng phấn.
"Ngoan, chúng ta cố gắng đi đường vắng nhé."
"Dạ.." Diệp Nhất Sâm trả lời nhẹ một tiếng.
Bên trong lớp áo cũng trống không, chỉ cần hơi thẳng eo một chút là sẽ lộ mông. Gió đêm lạnh lẽo vô tình lùa vào giữa hai chân, kéo theo một trận nổi da gà.
Sắp đến 12 giờ đêm, tiểu khu vô cùng an tĩnh, bảo vệ cũng ngủ gà ngủ gật, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng ve kêu râm ran.
Khi đi ngang qua phòng bảo vệ, Diệp Nhất Sâm không nhịn được mà nắm chặt tay Dương Vũ Thăng, cơ thể cũng co lại, mặt dán trên cánh tay Dương Vũ Thăng.
Thấy cậu dính người như vậy, Dương Vũ Thăng trộm cười, ngón tay cái cọ lên mu bàn tay Diệp Nhất Sâm.
Thần kinh Diệp Nhất Sâm căng chặt, hơi nghiêng mặt khỏi cánh tay Dương Vũ Thăng, nhìn chằm chằm phòng bảo vệ.
Người bảo vệ trẻ tuổi tuổi ngồi trên ghế, đầu gật gà gật gù, mơ màng sắp ngủ.
Trong lòng Diệp Nhất Sâm mặc niệm: "Đừng nhìn tôi đừng nhìn tôi đừng nhìn tôi", Samoyed đúng lúc "Uông" một tiếng! Bảo vệ liền tỉnh.
Anh dựa vào âm thanh để tìm kiếm con chó, ai ngờ lại nhìn thấy hai người một chó, lộ ra biểu cảm hơi kinh ngạc.
Cũng không biết là kinh ngạc vì khuya như vậy rồi vẫn có người dắt chó đi dạo hay kinh ngạc vì cách ăn mặc của Diệp Nhất Sâm.
Diệp Nhất Sâm không dám nhìn thẳng, cúi đầu, nắm chặt tay Dương Vũ Thăng hơn.
【 Điện thoại rung quá... Có thể đoán được chủ bá đang căng thẳng biết nhường nào. 】
【 Không chừng ổng sẽ nghĩ là hai vợ chồng này thật biết chơi. 】
【 Bối Bối kêu một tiếng thật là kịp thời. 】
【 Thưởng 666 cho bé cún. 】
【 Bướm nhỏ của Sâm Sâm có khi nào cũng đang căng thẳng đến chảy nước không? 】
Đi khỏi đó khoảng 20 mét rồi, đầu Diệp Nhất Sâm vẫn không dám ngẩng lên.
Dương Vũ Thăng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cúi đầu nói bên tai cậu: "Anh ta đang nhìn em."
Diệp Nhất Sâm kinh hoảng: "Thật, thật ạ?"
Dương Vũ Thăng cười gật đầu: "Ừ, anh ta vẫn luôn ngắm chân của em. Hmm, chân Sâm Sâm vừa nhỏ vừa thẳng, còn trắng đến phát sáng, anh ta nhìn chằm chằm cũng là chuyện bình thường."
Vừa nói, tầm mắt anh cũng đi xuống, nhìn chằm chằm thân dưới lộ ra ngoài của Diệp Nhất Sâm, ánh mắt dần dần nóng rực.
Diệp Nhất Sâm không biết ánh mắt bảo vệ như thế nào, nhưng ánh mắt Dương Vũ Thăng đủ để khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên, định dán lại gần thêm chút nữa, bỗng nhiên lại bị Dương Vũ Thăng đẩy ra.
"Á?" Sau khi bị đẩy ra, cậu không biết phải làm sao cả, tội nghiệp bắt lấy góc áo của anh, nắm tay áo đến trắng bệch, định tiếp tục tiến lại gần.
Cậu giống như bé mèo nhỏ đi lạc,