[Đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

Chương 63


trước sau


Chương 24: Nghiêm Hàn tức giận chất vấn, bại lộ bí mật

Editor: Mây Vu Sơn.

Beta: chưa.

---------

"Hu hu, sao anh lại... Sao anh lại có thể quá đáng như vậy?" Có lẽ do ban nãy la hét quá độ, giọng Diệp Nhất Sâm khàn khàn: "Anh bắt tôi đọc bình luận, còn bắt tôi đi vệ sinh ra nữa —— anh xấu quá, thật quá đáng hu hu hu, tôi ghét anh!!"

Dương Vũ Thăng nghe thấy, tim lập tức nhũn ra. Anh vội vàng rời khỏi người cậu, ôm cả cơ thể thanh niên vào trong lòng ngực, một bên hôn môi, một bên dỗ: "Ngoan nào, anh sai rồi, không khóc không khóc, anh sai rồi."

"A a a ——" Diệp Nhất Sâm khóc đến tê tâm liệt phế, đẩy Dương Vũ Thăng ra, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.

Dương Vũ Thăng đương nhiên sẽ không buông tay. Sợ vừa buông tay một cái, người kia liền chạy ra xa, không tha thứ cho mình. Đôi tay ôm chặt cậu: "Sâm Sâm, Sâm Sâm đừng khóc, em cứ khóc như vậy, anh đau lòng lắm."

Mỗi khi nghe tiếng khóc của Diệp Nhất Sâm, anh lại cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt đến mức không thở nổi. Ngay lập tức, anh hôn Diệp Nhất Sâm, cất giấu đôi môi cùng tiếng khóc vào bụng.

"Ưm ——" Diệp Nhất Sâm cáu lên cắn anh khiến nam nhân chảy máu. Tuy nhiên, Dương Vũ Thăng lại không có ý định buông ra, hôn môi vô cùng ôn nhu, cố gắng trấn an cảm xúc của cậu.

"Hức..." Vật vã lâu như vậy, Diệp Nhất Sâm vốn không còn nhiều năng lượng, nay lại bị hôn làm cho cả cơ thể mềm nhũn, đầu óc trở nên mơ mơ màng màng: "A..."

Dương Vũ Thăng thấy cậu dần dần bình tĩnh trở lại bèn buông tha cho đôi môi, trịnh trọng xin lỗi: "Sâm Sâm, chân thành xin lỗi em."

"Không tha cho anh." Diệp Nhất Sâm nhỏ giọng nức nở, không còn hơi đâu mà tức giận nữa, dựa vào người anh như không xương, úp mặt lên vai anh giống thú cưng nhỏ đang làm nũng.

"Anh sai rồi, để anh đưa em về nhà." Dương Vũ Thăng ôm cậu lên như gấu koala, tay dắt Samoyed đi về nhà Diệp Nhất Sâm.

"Đừng khóc, giọng nói em của đổi luôn rồi kìa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Diệp Nhất Sâm đá hai chân đang lửng lơ trên không trung: "Không có khóc! Rõ ràng là..."

Cậu nói một nửa liền dừng, đỏ mặt vùi vào ngực Dương Vũ Thăng.

Đột nhiên Dương Vũ Thăng hiểu ra tại sao cậu lại bị lạc giọng, nén cười: "Tóm lại đều là anh sai, đợi về nhà rồi anh bồi thường được không?"

Diệp Nhất Sâm cắn một miếng lên vai anh, thở phì phì nghĩ thầm ai thèm đám tiền dơ bẩn đó.

"Sâm Sâm ngoan nhất... Anh thích em lắm, xin lỗi em nhiều. Đây là lần đầu tiên của anh... không có kinh nghiệm nên nỡ làm em đau..." Dương Vũ Thăng đỏ mặt nói, giọng cũng nhỏ dần.

Diệp Nhất Sâm ngạc nhiên ngừng khóc: "..."

【 Ai không biết còn nghĩ ổng là tay chơi lão luyện ý? Mấy phút trước còn mạnh bạo chịch con nhà người ta thảm như vậy, giờ mới biết ngại à? 】

【 Đại lão ngọt vãi... Tổng tài ngây thơ, áu áu. 】

【 Cười chết, vần nhau cả nửa ngày mới đích thân ra trận! 】

Cả quãng đường về nhà, Dương Vũ Thăng không ngừng dỗ dành cậu, dường như dành mọi sự ngọt ngào cả đời ra để dỗ đối phương. Tiếc rằng sau khi Diệp Nhất Sâm khóc mệt liền ngủ trong lòng anh, chỉ có fans là nghe không sót một chữ.

【 Vừa có tiền vừa biết nói chuyện, quan trọng nhất là hàng lại khủng. Mặt hàng này kiếm ở đâu được đây. 】

【 Đại lão nhìn tui nè! Vú chủ bá không to bằng tui! 】

【 Lầu trên cút đi, gà rừng từ đâu ra pr vậy. 】

【 Chủ bá ngủ, mị cũng muốn ngủ, chín bỏ lên mười là mị và chủ bá ngủ với nhau. 】



Sau khi Diệp Nhất Sâm ngủ, Dương Vũ Thăng không những ôm cậu về nhà mà còn giúp cậu tắm rửa, thay quần áo ngủ, bế lên giường đắp chăn. Ngay cả Samoyed cũng được thêm nước và chút đồ ăn vặt.

Anh làm xong mọi thứ rồi lại ôm người ngủ mấy tiếng. Tỉnh dậy thì đặt đồ ăn ngoài, lúc người ta giao đồ đến thì đánh thức Diệp Nhất Sâm.

"Ưm." Diệp Nhất Sâm đẩy tay anh ra, lẩn vào trong chăn. Đêm qua livestream đến rạng sáng, lại còn phải làm mấy thứ hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần như vậy nên Diệp Nhất Sâm không tài nào dậy nổi.

Dương Vũ Thăng thật sự không biết làm thế nào. Thấy cậu ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, anh lại không đành lòng quấy rầy. Anh ôm hôn cậu, nhẹ giọng nói: "Sâm Sâm, tôi có việc đi trước, hôm sau lại tìm êm, tỉnh lại nhớ ăn cơm nhé."

Không biết Diệp Nhất Sâm nghe thấy không, chỉ thấy cậu gật đầu loạn xạ.

Dương Vũ Thăng lưu luyến hôn mấy lần nữa mới cầm theo áo khoác dính đầy ái dịch Diệp Nhất Sâm mặc hôm qua đi khỏi.



"Ẳng!"

"Gâu gâu gâu!"

Diệp Nhất Sâm nghe thấy tiếng sủa, chầm chậm mở mắt thì thấy cái đầu xù xù của Bối Bối mộ ra ở mép giường, mỉm cười.

Nhớ lại những chuyện hoang đường đêm qua, Diệp Nhất Sâm bèn vươn tay che cặp mắt đen nháy như hạt đậu của Bối Bối.

"Không được nhìn!" 

Bối Bối rì rầm.


Diệp Nhất Sâm biết Bối Bối làm nũng như vậy là do đói bụng, thở dài bước xuống xường thì thấy trên bàn bày đầy đồ ăn.

Bên trên còn có tờ giấy: "Nhớ đun nóng, không được nhịn đói."

Diệp Nhất Sâm tìm điện thoại. Đập vào mắt là một đống cuộc gọi và tin nhắn của Nghiêm Hàn, tiếp đó là thông báo số dư.

Đếm số 0 phía sau, Diệp Nhất Sâm liền trầm mặc.

... Có tiền thật tốt.

Diệp Nhất Sâm lại cảm thấy tiếc nuối vì không được ở thế giới này lâu hơn chút nữa, đây là tiền mà cậu cực khổ kiếm đó...

"Hệ thống, tiến độ nhiệm vụ thế nào?"

"Báo cáo~ còn thiếu 10% thui nha!"

Có kinh nghiệm rồi nên Diệp Nhất Sâm đoán 10% còn lại chắc thân mật với đám nam chính thêm hai, ba lần nữa là đủ, thậm chí trong trường hợp đặc biệt thì một phát cũng xong.

Tạm thời thì Dương Vũ Thăng bận, không ở đây, tên biến thái kia cũng chẳng thấy, cho nên...

Có lẽ là do tâm linh tương thông, điện thoại Diệp Nhất Sâm đang cầm trong tay đột nhiên rung dữ dội làm cậu sợ hãi suýt thì đáp nó ra ngoài.

Diệp Nhất Sâm nhìn hai chữ "Nghiêm Hàn", run rẩy.

... Hầy, thôi vẫn cứ từ từ đợi Dương Vũ Thăng

đi.



Nhưng ngày mai Diệp Nhất Sâm còn phải làm. Sợ gặp phải Nghiêm Hàn, cậu dậy sớm hơn hẳn một tiếng, đi tới công ty rồi nấp sau bồn hoa, đợi Nghiêm Hàn vào rồi mới đi vào.

Cậu không về chỗ làm của mình mà đi tới văn phòng sếp xem đơn từ chức được duyệt chưa.

Cấp trên nghe liền xong nói: "Nhưng tôi được cấp trên báo là..." Đột nhiên hắn đổi giọng điệu lấy lòng, nhìn đằng sau Diệp Nhất Sâm: "Tiểu Nghiêm tới rồi sao, cháu tìm ta có chuyện gì vậy?"

Cả người Diệp Nhất Sâm cứng đờ, không dám quay lại nhìn. Chỉ nghe thấy giọng nói ôn hòa của Nghiêm Hàn: "Không sao đâu bác Lý, cháu tới tìm Diệp Nhất Sâm."

Bả vai Diệp Nhất Sâm bị chộp lên khiến cậu giật mình. Thấy Nghiêm Hàn đứng cạnh mình khẽ mỉm cười, cậu giống như chuột thấy mèo, chỉ muốn quay đầu chạy.

Nghiêm Hàn: "Đi thôi, chúng ta đi phòng họp nói chuyện nhé?"

Vừa nghe thấy từ phòng họp, Diệp Nhất Sâm ngay lập tức biết có vấn đề, mặt trắng bệch: "Tôi không đi, tôi..."

Cậu nắm lấy bàn làm việc, dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.

Không biết cấp trên có hiểu không, hoặc là do hắn chỉ hiểu được ý của Nghiêm Hàn, cười nói: "Vậy hai người nói chuyện ở chỗ này đi, đúng lúc tôi cần đi gặp khách hàng, tôi đi trước đây."

Diệp Nhất Sâm tuyệt vọng.

Sau khi được cấp trên "tận tâm" đóng cửa lại, Diệp Nhất Sâm nuốt nước miếng, lén lút di chuyển sang bên cạnh.

Hai tay Nghiêm Hàn chống sang hai bên, giam giữ cậu ở bàn làm việc, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ: "Sao điện thoại của Sâm Sâm không có tín hiệu vậy?"

"À... Em... Cuối tuần em bận quá, không có thời gian cầm điện thoại." Diệp Nhất Sâm miễn cưỡng tươi cười: "Ngại quá ngại quá."

Nghiêm Hàn lại hỏi: "Bận quá? Bận cái gì thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tuy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Diệp Nhất Sâm lại có thể cảm nhận được anh đang cực kỳ bất thường, tựa như bình yên trước cơn bão, khiến người ta vô cùng hoảng loạn.

"Em... Ờm, em giải quyết chút việc nhà." Lông mi Diệp Nhất Sâm rũ xuống: "Ummm, em còn có chút chuyện, em đi trước đây..."

"Công việc? Không phải em muốn từ chức sao?" Nghiêm Hàn cười: "Đơn xin từ chức của em đang ở chỗ tôi."

Diệp Nhất Sâm kinh ngạc ngước mắt: "Anh..."

Nghiêm Hàn không giải thích, cũng không cần giải thích, chỉ cần nghĩ đến thân phận của anh liền hiểu.

"Thật sự là bận việc trong nhà sao?" Nghiêm Hàn hỏi lại.

"Đúng vậy... Nhà em nuôi một bé Samoyed, nó, nó bị bệnh nên em đưa nó đi bệnh viện..." Diệp Nhất Sâm lắp bắp bịa chuyện. Biểu cảm của Nghiêm Hàn dần dần thay đổi, xé toạc bộ mặt ôn hòa giả dối, lộ ra khuông mặt nham hiểm tràn ngập hung ác và lạnh nhạt.

Nghiêm Hàn hỏi: "Sao không nói tiếp?"

Diệp Nhất Sâm nhấp môi, bị dí tới sắp khóc.

Nghiêm Hàn cười lạnh.

Đến lúc này rồi mà vẫn còn dám bịa chuyện lừa anh.

"Tôi thấy cả rồi." Nghiêm Hàn gằn từng chữ.

Diệp Nhất Sâm: "Gì cơ?"

Nghiêm Hàn bước lên một bước, một chân chèn vào giữa hai chân Diệp Nhất Sâm, thân mật: "Tôi thấy cả rồi, thấy em thủ dâm trước màn hình thế nào, bị tên đàn ông kia chịch ra sao, đã vậy còn tè ra nữa."

Chỉ có trời mới biết sau khi thấy cậu biến mất, anh bất an ra sao. Anh sợ Diệp Nhất Sâm sẽ sợ hãi mình, bỏ trốn khỏi đây và không bao giờ gặp lại cậu nữa.

Anh chạy đi tìm cậu rồi ra về tay trắng, điên cuồng gọi điện rồi nhắn tin cũng chỉ như đá chìm đáy biển. Ngồi một mình trong nhà rồi mới nhận ra anh thật sự không biết gì về cậu.

Mọi thông tin về cậu chỉ được biết từ đồng nghiệp, thật giả ra sao cũng không xác định được. Ngoài ra, trước đây đi ăn với cậu vô tình nhìn vào điện thoại, biết cậu không muốn việc mình làm livestream bị ai phát hiện.

Cảm xúc dâng trào, Nghiêm Hàn lên mạng tìm kiếm trong trang web livestream. Vốn dĩ anh chỉ có thể đoán mò dựa vào username, nhưng không ngờ rằng lại thấy Diệp Nhất Sâm đứng đầu độ hot trong khu người lớn.

Lúc anh vào, nhìn thấy Diệp Nhất Sâm vốn dĩ đang trốn tránh mình đang nghe theo mọi mệnh lệnh của một nam nhân xa lạ, còn dám trần trụi thân dưới, khoác mỗi chiếc áo của tên đó ra ngoài rồi bị làm cho đến mức mất khống chế ở ngoài đường.

Toàn bộ quá trình đó đều được anh chứng kiến, phẫn nộ đến nỗi như muốn bóp nát điện thoại trong tay, lửa giận đốt cháy đại não cùng trái tim...

9/9/2023

_______

Editor chia tay, buồn thí mẹ. Xin tip giảm sưng cho mắt với các nàng ơi...



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện